Chương trước
Chương sau
Liên minh các quận đánh tới sáu lần, đánh Đông Lăng Quận đến tình trạng thiếu tiền thiếu tài nguyên nghiêm trọng, Vân Phi Dương tự nhiên rất cần tiền.
Phương pháp tốt nhất cũng là để Tô gia đưa tiền chuộc Tô Hành Lập.
Không nhờ Tô gia rất không phối hợp, dám mời đến ba Vũ Hoàng, hơn nữa còn rất chảnh ra vẻ ta đây.
Vậy được rồi.
Đã như vậy.
Ba tên các ngươi đừng đi nữa, làm tù binh cho lão tử, để thế lực sau lưng các ngươi đến đây đưa tiền chuộc người.
Mang theo ý nghĩ này, Vân Phi Dương gọi ba người Thác Bạt Linh Hoàng ra bắt người.
Có tay chân mạnh mẽ, không cần hắn tự mình ra tay.
Nhiệt huyết bọn người Thác Bạt Linh Hoàng sôi trào.
Mấy ngàn năm nay, nhân loại mạnh nhất tiến vào thí luyện mảnh đất chỉ đến Vũ Vương, hôm nay rốt cục có thể đọ sức với Hoàng giả.
- Ba người này không phải nhân loại!
Hoàng Thịnh Dật nhìn thấy ba người Thác Bạt Linh Hoàng xuất hiện, thần sắc đột nhiên ngốc trệ, tướng mạo này quá quái dị, hoàn toàn không giống con người!
"Hô —— "
Thác Bạt Linh Hoàng tiến lên đầu tiên, tung ra một quyền ngưng tụ 5000 trọng lực kình, khí lãng mang theo Ma lực cuồng bạo nháy mắt hóa thành quả đấm to lớn khóa chặt trêи thân Hoàng Thịnh Dật.
Không xinh đẹp, không lộng lẫy, chỉ có cường đại lực kình sinh ra áp chế!
Hoàng Thịnh Dật biến sắc, nhưng cũng không cách nào né tránh, chỉ có thể phóng xuất ra thuần linh lực hình thành quang tráo phòng ngự nghênh đón một quyền của đối phương!
"Ầm ầm!"
Thác Bạt Linh Hoàng trực tiếp đánh vào kết giới của đối phương, va chạm sinh ra khí lãng cường đại tản ra bốn phía.
- Hừm?
Vân Phi Dương nhướng mày.
Lúc này hắn phóng thích Linh Niệm dung nhập vào đại trận phòng ngự bên trêи Thiết Cốt Thành.
"Ông!"
Đại trận đạt được gia trì trở nên cứng rắn. Cùng lúc đó, khí kình gào thét mà đến, đánh vào trận pháp.
Rất nhanh.
Khí lãng đi qua.
Trận pháp bình yên vô sự!
Lấy cường độ linh hồn Thánh cấp hiện giờ của Vân Phi Dương gia trì phòng ngự đại trận ngăn cản dư uy do Hoàng Cấp cường giả chiến đấu sinh ra dễ như trở bàn tay.
Tứ Hải Kiếm Đế đứng bên cạnh nhất thời ngây người. Hắn vừa rồi bắt được ba động linh hồn lực, trong nháy mắt phán đoán, cường độ tuyệt đối không kém mình bao nhiêu!
- Đồ nhi…
Tứ Hải Kiếm Đế trầm giọng hỏi:
- Linh hồn lực của ngươi thật mạnh, là cấp bậc gì?
Vân Phi Dương cười đáp.
- Mới Thánh cấp sơ kỳ.
Mới Thánh cấp sơ kỳ?
Khóe miệng Tứ Hải Kiếm Đế giật giật.
Đkm, bố đây tu luyện mấy trăm năm, cường độ linh hồn lực cũng mới tới Thánh cấp trung kỳ nè con trai.
Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt!
Hoàng Thịnh Dật ngạnh kháng một quyền của Thác Bạt Linh Hoàng, thân thể đột nhiên bạo bay ra sau trăm trượng mới miễn cưỡng dừng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Hưu —— "
Nhưng vào lúc này, Thác Bạt Lưu lần nữa vọt tới, quyền đầu mạnh mẽ lần nữa xẹt qua hư không công đến!
"Bành bành bành!"
Trong khoảnh khắc, tên này liên tục oanh mấy quyền.
Mỗi một quyền đều ẩn chứa 5000 trọng, đánh Hoàng Thịnh Dật liên tục bại lui, thậm chí còn không có cơ hội phản kϊƈɦ.
Một bên khác.
Hô Duyên, Công Lương hai vị Linh Hoàng đã động thủ, bọn họ nhao nhao khóa chặt một tên Vũ Hoàng, tiến hành công kϊƈɦ sắc bén.
Hoàng Thịnh Dật tốt xấu gì cũng là Vũ Hoàng trung kỳ, miễn cưỡng có thể so chiêu cùng Thác Bạt Linh Hoàng.
Trương Đức Sơn và Hà Linh Phong chỉ là Vũ Hoàng sơ kỳ, đối mặt với nhị Hoàng Ma Linh Tộc, nhất thời bị đánh không có lực hoàn thủ.
"Bành bành bành!"
Hô Duyên và Công Lương điên cuồng tấn công, cuồng bạo khí kình như sóng biển cuốn tới.
Mà phòng ngự đại trận từ khi được Linh Niệm siêu cường của Vân Phi Dương gia trì, thủy chung không nhúc nhích tí nào, không thể tác động đến Thiết Cốt Thành!
- Mẹ ta ơi.
- Ba tên quái vật này mạnh quá!
Nội thành, rất nhiều võ giả nhìn thấy tình huống trêи không, từng tên há hốc mồm.
Dù bách tính không hiểu võ đạo cũng có thể cảm giác được, ba người Thác Bạt Linh Hoàng thật giống như đang khi dễ ba tên Vũ Hoàng kia!
"Oanh!"
Trọng quyền Thác Bạt Linh Hoàng lần nữa đập tới, lực kình rốt cục thẩm thấu phòng ngự của Hoàng Thịnh Dật, chỉ thấy hắn oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, chật vật lui về sau.
"Khặc khặc kiệt!"
Thác Bạt Linh Hoàng âm u cười nói:
- Vũ Hoàng nhân loại quá cùi bắp.
- Thác Bạt!
Vân Phi Dương khó chịu quát:
- Đừng nói nhảm, nhanh bắt giữ hắn.
- Tuân mệnh.
Thác Bạt Linh Hoàng tiến lên.
Hoàng Thịnh Dật nào dám tái chiến, vội vàng muốn chạy trốn.
- Muốn chạy!
Thời khắc Thác Bạt Linh Hoàng vọt tới, Ma khí đột nhiên bạo phát, quát lạnh một tiếng:
- Ma khí loạn vũ!
"Vù vù —— "
Ma khí âm u từ thân thể hắn bay ra, nháy mắt bao phủ phạm vi bảy tám dặm chung quanh. Sắc mặt Hoàng Thịnh Dật đại biến, bởi vì sau khi Ma khí xuất hiện, không gian bị quấy nhiễu, không có cách tiến hành hư không nhảy vọt!
Mất đi năng lực này, còn trốn thế nào?
"Hô!"
Vào lúc này, Thác Bạt Linh Hoàng đã xông tới, Ma khí hiện lên sau lưng hình thành cự thủ chộp tới Hoàng Thịnh Dật.
Hoàng Thịnh Dật rơi vào đường cùng, chỉ có thể phản kϊƈɦ.
Như thế nên bị Thác Bạt Linh Hoàng cuốn lấy, không có cơ hội chạy trốn.
Đối mặt thân thể cực mạnh của Ma Linh Tộc, cận thân vật lộn là đại bi kịch, Hoàng Thịnh Dật cũng ý thức được điểm này, cho nên trong lúc đối chiêu, lần lượt thi triển ra vũ kỹ mạnh mẽ.
- Thiên Ngoại Đoạt Tinh!
- Thanh Linh quyết!
- Huyền hồn trảm!
Hoàng Thịnh Dật lần lượt thi triển lục phẩm vũ kỹ, nhưng dù công kϊƈɦ như thế nào cũng đều bị Thác Bạt Linh Hoàng phá giải.
- Quá yếu!
Thác Bạt Lưu cười lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên đưa ra đánh xuống, quát:
- Đi xuống cho ta!
"Oanh!"
Hoàng Thịnh Dật bị đánh trúng tựa như đạn pháo bay xuống, cuối cùng ầm vang ngã trêи mặt đất, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, cả kinh hô to.
- Sao làm sao có thể!
Một kϊƈɦ vừa rồi kia, chí ít đạt tới bảy ngàn trọng, đủ để so với Vũ Hoàng trung kỳ đỉnh phong!
Thác Bạt Lưu là Linh Hoàng trung kỳ, bộc phát lực kình ra có thể so với Vũ Hoàng trung kỳ đỉnh phong cũng rất bình thường.
Nói thật.
Nếu như không phải Vân Phi Dương ỷ vào Luyện Hồn Chung ra bất ngờ trấn áp, thì thật khó thu thập đám Linh Hoàng này.
"Xoát!"
Ma khí cuồng bạo bao phủ xuống, Hoàng Thịnh Dật chầm chậm bị nâng lên, cuối cùng dừng trêи thành lầu, hai người khác từ lâu đã bị Hô Duyên, Công Lương nhị Hoàng bắt giữ.
Vân Phi Dương đứng lên đi đến trước mặt Hoàng Thịnh Dật, ngồi xổm xuống cười nói:
- Thuộc hạ của ta còn đánh không lại, có tư cách gì tìm ta luận bàn?
Ba người Hoàng Thịnh Dật trầm mặc.
Bọn họ vốn cho rằng, đến Đông Lăng Quận đòi người sẽ rất nhẹ nhàng, chưa từng nghĩ đến việc Vân Phi Dương có thủ hạ thực lực mạnh như thế.
Vân Phi Dương đứng lên, lạnh lùng nói:
- Giải xuống dưới.
Ngày thứ hai.
Đông Lăng Quận truyền ra tin tức.
Tam Hoàng đến đòi Tô Hành Lập mà không mang theo tiền chuộc, thái độ lại vô cùng ác liệt, sau cùng bị bặt lại.
Các gia tộc sở thuộc nhất định phải trong mười ngày mang năm ngàn vạn lượng Hoàng Kim đến chuộc người.
Nếu không —— xử trảm!
Tin tức này truyền ra nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn, rất nhiều võ giả nhao nhao chấn kinh khó hiểu Vân Phi Dương sao thế nào bắt được ba đại cường giả Vũ Hoàng!
Đương nhiên.
Nhiều người kết luận rằng.
Vân Phi Dương làm thế chỉ đắc tội với càng nhiều thế lực cùng gia tộc thôi!
Quả nhiên như vậy.
Thế lực bọn người Hoàng Thịnh Dật nhất thời tức giận.
Bọn họ nhanh chóng dùng quan hệ của mình triệu tập người sau đó dẫn đầu cao thủ phóng tới Thiết Cốt Thành, còn về Hoàng Kim dùng để chuộc người, căn bản không có chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.