Dát.
Quan Trường Thắng cùng binh lính ngốc trệ.
"Xoát!"
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trêи thành lâu, một nam tử anh tuấn đang đứng, khóe miệng hơi giương lên lộ ra nụ cười mỉm.
Khi tất cả nhìn thấy hình dáng người kia, đại não bỗng trống rỗng, từng tên ngây ra như phỗng, ánh mắt lóe lên vẻ chấn kinh.
Không nhìn lầm chứ?
Chẳng lẽ là quỷ?
Quan Trường Thắng từ trong khϊế͙p͙ sợ lấy lại tinh thần, đầu tiên xoa xoa hai mắt, xác định không phải ảo giác, tiếp theo hưng phấn hô lớn:
- Vân thành chủ hiển linh, Vân thành chủ hiển linh rồi!
"Phù phù."
Vân Phi Dương trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất.
Hắn bò dậy, đi đến trước mặt tên kia mắng:
- Hiển linh cái em gái ngươi, bản Thành chủ còn sống!
- Sống... Còn sống?
Quan Trường Thắng ngây người.
Vân Phi Dương tiến vào mảnh đất thí luyện chín tháng rồi, trong tư duy người bình thường, tuyệt đối đã chết không thể chết lại.
Ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện để bọn người tưởng hắn hiển linh.
Không phải quỷ! Là người!
Quan Trường Thắng đứng gần với Vân Phi Dương, nghe được tiếng hắn hít thở, sau đó khẳng định.
- Vân... Vân thành chủ!
Hắn cả kinh hô:
- Ngài... ngài thật còn sống? Ta... Ta không phải nằm mơ?
"A!"
Đột nhiên, hắn kêu thảm một tiếng.
Vân Phi Dương cười hỏi:
- Đau không?
- Đau!
Quan Trường Thắng nhe răng nhếch miệng, chợt hiện ra vẻ mừng như điên, đây không phải mộng, Vân thành chủ còn sống!
Mấy năm trước.
Sau khi Vân Phi Dương bế quan từ sơn cốc đi ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651987/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.