Chương trước
Chương sau
Không gian mảnh đất thí luyện vỡ nát ảnh hưởng đến trận pháp truyền tống, khiến nó hỗn loạn.
Vân Phi Dương lần đầu truyền tống tiến vào một thế giới gọi là đại lục Demacia.
Cũng may.
Hắn kịp thời trở về để được truyền tống đi.
"Ông!"
Một thảo nguyên mênh ʍôиɠ đột nhiên hiện ra lưu quang, chợt nhìn thấy Vân Phi Dương xuất hiện, hắn đưa mắt ngắm nhìn bốn phía nỉ non:
- Lần này không truyền sai nữa chứ?
Mang theo nghi vấn, hắn phóng thích Linh Niệm, rất nhanh phát hiện bên ngoài mấy chục dặm có một thành trấn, nhìn xem kiến trúc thì rất giống với Vạn Thế Đại Lục.
Nhưng không dám xác định, bởi vì loại thành trấn kiểu này ở Phàm Giới nhiều lắm.
Nội thành.
Vân Phi Dương đi tới.
Cư dân nơi đây không quá kinh ngạc đối với người ngoại lai, bọn họ vẫn bận rộn làm việc của mình, không ai quan tâm đến hắn.
- Bằng hữu.
Vân Phi Dương cản một người đang đi đường, dò hỏi:
- Nơi này có phải Vạn Thế Đại Lục không?
Người kia nhìn hắn như tên ngốc hỏi lại.
- Ngươi nói xem.
"Xoát!"
Vân Phi Dương nắm tay hắn, nói:
- Ta hỏi ngươi phải hay không, ngươi chỉ cần trả lời, phải hay không phải được rồi!
- Ai ai ai!
Người kia bị bóp đau, nhe răng toét miệng đáp.
- Đúng…đúng thế!
Quả nhiên.
Đôi khi bạo lực sẽ giải quyết hết thảy.
"Ha ha ha."
Vân Phi Dương buông tay hắn ra, cười to:
- Lão tử rốt cục trở về!
Người kia khoát tay chạy nhanh, trong lòng còn nghĩ:
- Tên điên, tên này bị điên rồi!
Rời đi gần một năm.
Vân Phi Dương rốt cục trở về Vạn Thế Đại Lục, tâm tình vô cùng thoải mái.
Bất khi hắn tìm được một gian tửu lâu, chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nghe mọi người trong sảnh ăn đang nghị luận các loại tin tức của Đông Lăng Quận, sau đó nhanh chóng rời đi.
Quả nhiên.
Hết thảy như hắn nghĩ.
Sau ba tháng tiến vào mảnh đất thí luyện, thế lực sau lưng các thiên tài hắn từng đắc tội tại thiên tài thi đấu rốt cục trắng trợn động thủ.
Cũng may.
Gia Cát Cẩm không cô phụ kỳ vọng của hắn, lấy binh lực yếu thế đóng giữ cứ điểm quân sự Đằng Ưng Thành, chống lại đến bây giờ.
Nhưng.
Đối mặt rất nhiều quận quốc, Gia Cát Cẩm mặc dù dụng binh như thần, thời gian dài cũng khó chống lại, chí ít về việc lương thảo sẽ rất khó cung cấp đầy đủ.
Tình thế bây giờ là, lấy bát đại quận quốc làm chủ, nhiều quận quốc phụ trợ lần nữa tập kết trăm vạn đại quân, phát động lần công phạt thứ sáu.
Lần này.
Liên minh các quận mời đến Tướng quân từ Bát tinh Thành Trì, người này tên Tư Mã Kiên, không chỉ giỏi về dụng binh, còn giỏi dùng quỷ mưu.
Sau khi phân tích địa hình, hắn cuối cùng quyết định đánh nghi binh Đằng Ưng Thành, lại mệnh 200 ngàn quân đi vòng đường núi gian nan, tấn công một tòa thành trì khác —— Vân Tiêu Thành.
Vân Tiêu Thành.
Một thành trì hiểm yếu tại Tây Bắc của Thiên Vũ Quận.
Bởi vì địa thế, rất ít người sẽ công kϊƈɦ tòa thành này, ý nghĩa chiến lược cũng không bằng Đằng Ưng Thành.
Nhưng.
Vân Tiêu Thành lại có thể nối thẳng Thiên Vũ Quận, nếu liên minh các quận chiếm được tòa thành này, chẳng khác nào mở ra một cánh cửa khác vây quanh Đằng Ưng Thành.
Đến lúc đó.
Hai mặt thụ địch, Đằng Ưng Thành sẽ lâm vào thế bị động.
Làm Chiến Tranh Chi Thần, Gia Cát Cẩm tự nhiên nghĩ đến điều này, sớm lệnh cho Quan Trường Thắng dẫn hai vạn đại quân đóng giữ, cũng dựng lên cả trăm máy ném tinh hạch.
20 ngàn binh lực tuy ít.
Nhưng
Vân Tiêu Thành trêи cao, địa thế phía dưới không phải vách núi cũng là đường núi uốn lượn khúc chiết, đại quân muốn công phá rất khó.
- Tướng quân.
Trong quân doanh Đằng Ưng Thành, Từ Phàm sắc mặt khó coi nói:
- Lương thảo chúng ta đã không còn nhiều.
Năm lần công phạt.
Mỗi lần đều kéo dài nửa tháng, toàn bộ vật tư Đông Lăng Quận, Thiên Vũ Quận đều tập trung đến nơi đây, đã sớm không thể cung ứng kịp thời.
Gia Cát Cẩm cau mày hỏi.
- Còn có thể cầm cự mấy ngày?
Từ Phàm đáp:
- 10 ngày.
- Phiền phức.
Gia Cát Cẩm xoa trán, nói:
- Liên minh các quận lần này tiến công mời đến quỷ mưu Đại tướng Tư Mã Kiên, hiển nhiên là một trận đánh lâu dài.
Từ Phàm trầm mặc.
Trong một năm nay, Gia Cát Cẩm biểu hiện ra tài hoa quân sự trác tuyệt để hắn tin phục thật sâu, tự hỏi đổi lại chính mình, đừng nói chống lại một năm, một tháng chỉ sợ đã bại.
- Truyền lệnh xuống.
Gia Cát Cẩm nói:
- Chỉnh lý quân bị, ba ngày sau rút về Thiết Cốt Thành.
Đằng Ưng Thành chỉ là tuyến phòng ngự thứ nhất nàng thiết lập, nếu như không thủ được, chỉ có thể bỏ qua Thiên Vũ Quận, co đầu rút cổ tại Thiết Cốt Thành.
- Tuân lệnh.
Từ Phàm lui ra.
Đợi hắn sau khi rời đi, Gia Cát Cẩm bất đắc dĩ tự nói:
- Chủ thượng, ta đã hết sức.
Nữ nhân này từng âm thầm thề sẽ không để Thiên Vũ Quận mất bất kỳ thành trì nào.
Nàng đã làm được, chí ít không bị liên minh các quận công phá Đằng Ưng Thành, nhưng khi càng nhiều thế lực tham gia vào, vẫn lực bất tòng tâm.
Điều này đã không tệ.
Thử hỏi.
Đương kim trêи đời, còn có ai có thể lấy binh lực hai Quận chống lại một đám Quận quốc, thậm chí bên trong đó không thiếu Ngủ tinh Lục tinh trở lên.
- Nếu như, binh lực nhiều hơn một chút!
Gia Cát Cẩm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói:
- Ta nhất định sẽ vì chủ nhân, đánh sập toàn bộ đại lục!
- Báo!
Nhưng vào lúc này, binh lính tiến đến vội hô to:
- 200 ngàn địch quân đã vòng qua rãnh trời, đang tiến công Vân Tiêu Thành!
- Quả nhiên
Gia Cát Cẩm cau mày nói:
- Tư Mã Kiên vẫn nghĩ đến điểm này.
Vân Tiêu Thành.
Dưới thành.
Bảy, tám vạn quân liên minh các quận ầm vang trùng sát mà đến, sau đó còn có hơn mười vạn đang tiến lên.
Bọn họ có trang bị tinh xảo, thậm chí binh lính đi sau còn được trang bị vũ khí cùng loại như Bạo Liệt Nỗ.
Trải qua năm lần thất bại.
Bên phía liên minh các quận đã sớm nghiên cứu ra loại hình vũ khí nổ tung này, tuy hiệu quả không bằng Bạo Liệt Nỗ, nhưng vẫn rất có lực sát thương.
Cũng nhờ dựa vào trang bị tinh xảo và vũ khí, bọn họ mới có thể vượt qua đường núi uốn lượn khúc chiết điều binh đến đây trong khi chịu máy ném tinh hạch oanh tạc.
Quan Trường Thắng chỉ có thể dựa vào máy ném tinh hạch quấy rối đại quân đối phương tiến lên, không dám ra ngoài nghênh chiến, nhân số quá ít.
- Tướng quân!
Một phó tướng buồn rầu nói:
- Chúng ta thủ không được, rút lui thôi!
Tình huống hiện giờ đã không cách nào ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể rút quân lui giữ Thiết Cốt Thành mới là thượng sách.
Quan Trường Thắng kiên định nói:
- Nếu Vân Tiêu Thành bị chiếm, địch quân sẽ tiến quân thần tốc. Đến lúc đó, Gia Cát tướng quân muốn rút về Thiết Cốt Thành sẽ rất khó khăn. Cho nên, thành còn người còn, thành vong người vong!
- Thành còn người còn, thành vong người vong!
Binh lính thủ thành nhao nhao rống to.
Bọn họ không trốn.
Bọn họ là binh lính Đông Lăng Quận, sau lưng có ngàn vạn đồng bào, lui, chẳng khác nào để mọi người lâm vào chiến hỏa.
"Xoát!"
Quan Trường Thắng vung trường đao lên, quát:
- Tử thủ Vân Tiêu Thành, dù đến cửu tuyền cũng sẽ không thẹn với lương tâm khi gặp mặt Vân thành chủ!
"Vù vù!"
Trêи tường thành, các binh sĩ nhao nhao dựng Bạo Liệt Nỗ lên, trong ánh mắt bọn họ không có hoảng sợ đối với tử vong, quanh thân thấu phát ra khí thế thấy chết không sờn.
Vân thành chủ là tín ngưỡng, để bọn hắn không sợ sinh tử.
"Uy uy."
Nhưng vào lúc này, trêи cổng thành truyền đến tiếng nói rất không sảng kɧօáϊ:
- Ý ngươi là bản Thành chủ đã chết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.