Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai.
Hạ Lan Hoài đến cung điện, đây là lần đầu tiên hắn đến đây từ khi từ chức Đại trưởng lão.
Bọn người Nhị trưởng lão đứng hai bên, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt mỉm cười, bởi vì bọn họ biết Đại trưởng lão đến tạo áp lực.
- Linh Hoàng đại nhân!
Hạ Lan Hoài sau khi hành lễ nói ngay vào điểm chính:
- Tộc nhân Lão hủ đã chán ghét chiến trường, còn mời ngài phê chuẩn để trở về Thor.
Thor là cái nôi của tộc nhân Hạ Lan Hoài.
Lão nói ra lời này để Hạ Lan Phi hiểu ta không làm Đại trưởng lão nữa thì cũng không cần tuân thủ mà thủ hộ Hale.
Thực ra, loại chuyện này từng xuất hiện qua ở tiền nhiệm Tù trưởng, cũng chính là phụ thân Hạ Lan Phi, về sau được khuyên bảo nên kéo lưu lại.
Hạ Lan Phi nhíu mày.
Đám người Nhị trưởng lão nhất thời vui vẻ.
Ngươi tìm Tế tự đến chèn ép Trưởng lão đoàn chúng ta, hiện tại Đại trưởng lão tức giận, còn không phải xuống nước muốn nhờ.
Vân Phi Dương đi tới nói:
- Đại trưởng lão tiền nhiệm, bản Tế tự nghe nói tộc nhân ngươi kiêu dũng thiện chiến, trấn thủ Hale mấy trăm năm khiến Đan Vu bộ lạc không dám xâm phạm.
- Đúng thế!
Hạ Lan Hoài cũng không khiêm tốn, ưỡn ngực ngạo nghễ không thôi.
Đây là kiêu ngạo thuộc về tộc nhân hắn.
"Ai."
Vân Phi Dương thở dài:
- Tộc nhân ngươi rút lui khỏi Hale, nếu Đan Vu bộ lạc đánh tới thì sẽ rất phiền toái.
Đại trưởng lão thản nhiên nói:
- Lão hủ đã không còn là Trưởng lão, chính sự đã không có quan hệ gì với ta.
- Linh Hoàng đại nhân, còn mời phê chuẩn!
- Tốt thôi.
Hạ Lan Phi lên tiếng.
- Bản hoàng cho phép tộc nhân ngươi lui về Thor, Hale sẽ do Tế tự phụ trách trấn thủ.
Dát.
Lời vừa nói ra, Hạ Lan Hoài nhất thời ngây ngẩn, triệu hồi tộc nhân về chỉ dùng để tạo áp lực, cũng không phải thật muốn thối lui về Thor.
Mà.
Hắn nhận định.
Hạ Lan Phi sẽ không đồng ý, bởi vì trong Hạ Lan bộ lạc, không có thế lực nào có tư cách và thực lực đảm nhiệm trấn thủ Hale cả.
Vậy mà nữ nhân này cho phép mình rời khỏi, còn để Tế tự tới thủ Hale!
Nội dung cốt truyện đi không đúng rồi!
Khi Vân Phi Dương chưa đến Hạ Lan bộ lạc, nội dung cốt truyện sẽ theo ý hắn, Hạ Lan Phi sẽ khuyên lưu cũng cuối cùng khôi phục chức Đại trưởng lão cho hắn.
Đáng tiếc.
Vân Đại Tiện Thần ở chỗ này.
Ngươi không làm thì mau mau xéo đi, có bao xa lăn bao xa.
Hạ Lan Phi đồng ý để mấy người Nhị trưởng lão có chút mộng, bọn họ lấy lại tinh thần, cùng nhau đi ra, nói:
- Linh Hoàng đại nhân, chúng ta tuổi tác đã cao, muốn từ chức Trưởng lão!
Tập thể từ chức.
Thói quen có chút không tốt nha.
- Các ngươi...
Hạ Lan Phi cau mày.
Hạ Lan Hoài cười lạnh không thôi, chúng ta đều không làm, kéo hết tộc nhân của mình ra, nhìn một nữ nhân như ngươi làm sao đối mặt các bộ lạc lớn xung quanh mấy.
- Linh Hoàng đại nhân!
Lúc này, Vân Phi Dương lên tiếng.
- Mấy vị trưởng lão đã giác ngộ này, bản Tế tự cho rằng cần phải tác thành cho bọn hắn, những vị trí để trống có thể cho Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và Thập trưởng lão tiếp nhận, ta tin tưởng ba vị nhất định sẽ làm tốt hơn!
Đám người kia nhất thời vui vẻ.
Mấy lão già này không làm mình làm khẳng định sẽ tốt hơn.
Bọn người Nhị trưởng lão xém chút thổ huyết, oán hận nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, hận không thể nuốt sống hắn.
Bọn họ giống như Hạ Lan Hoài, cũng chỉ tạo áp lực cho Hạ Lan Phi, khiến cho nữ nhân này nhượng bộ, không nghĩ tới thật bị sa thải.
Hạ Lan Phi nói:
- Mấy vị trưởng lão tuổi tác đã cao, cũng nên thanh nhàn, bản Hoàng tuyên bố các vị trí Trưởng lão còn trống để Tam, Ngủ, Thập trưởng lão kiêm nhiệm.
"Xoát!"
Bọn người Tam trưởng lão đi ra chắp tay nói:
- Chúng ta sẽ không cô phụ trọng thác của Linh Hoàng đại nhân!
Trong tâm bọn họ cuồng hỉ, kiêm nhiệm chức vị Trưởng lão khác, thực sự có chút quá đột ngột.
Bọn người Nhị trưởng lão sụp đổ.
Chơi thật cmnr!
Hạ Lan Phi vung tay áo, nói:
- Lui ra đi.
Hạ Lan Hoài và đám Nhị trưởng lão đau khổ ra khỏi cung điện, tâm tình cực kỳ phức tạp, bọn họ thực không ngờ vốn đến hạ uy Hạ Lan Phi, nhưng hiện tại lại thành ra như thế.
"Ha ha ha!"
Sau lưng, Vân Phi Dương phát ra tiếng cười to, chỉ đám người ôm bụng, ngồi chồm hổm trêи mặt đất, cười gập cả người.
- Tế tự, ngài làm sao?
Tam trưởng lão đi tới mờ mịt hỏi.
Vân Phi Dương nỗ lực đứng lên, nói:
- Tam trưởng lão, trong Hạ Lan bộ lạc có không biết bao nhiêu người muốn làm Trưởng lão, mà hôm nay ngược lại có một đám ngu bức lại bởi vì tuổi tác đã cao ma xin nghỉ, quả thực quá buồn cười!
Khóe miệng Tam trưởng lão giật giật.
Tế tự này quá cứng, dám chế giễu ngay trước mặt bọn Đại trưởng lão, còn chửi người ta ngu bức.
"Hừ!"
Hạ Lan Hoài lạnh lùng nói:
- Tế tự ngươi chớ đắc ý, đến khi Đan Vu bộ lạc công tới thì cũng đừng cầu viện chúng ta.
Mấy người Nhị trưởng lão cũng cười lạnh không thôi.
Không có tộc nhân chúng ta trấn thủ biên cương, dựa vào gia hỏa như ngươi thì có thể bù đắp được đại quân?
Vân Phi Dương cười nói:
- Đám lão gia hỏa tuổi tác đã cao như bọn ngươi, chức Trưởng lão còn không thể đảm nhiệm, có tư cách gì để cho ta đi cầu?
Câu này vô cùng sắc bén.
Đến tình trạng như thế, Vân Phi Dương đã không còn dối trá, thấy các ngươi khó chịu, ta liền kϊƈɦ thích các ngươi, làm gì nhau?
- Chúng ta đi!
Hạ Lan Hoài dẫn theo mọi người, phẫn nộ mà đi.
- Tế tự.
Tam trưởng lão nói:
- Tộc nhân bọn họ cộng lại hơn ba mươi vạn, con số này không nhỏ, cứ như vậy sa thải là đả kϊƈɦ nghiêm trọng đối với Hạ Lan bộ lạc.
- Không quan trọng.
Vân Phi Dương không quan tâm.
Tam trưởng lão tiếp tục nói:
- Mà ta sợ bọn họ sẽ...
Có vài lời không thể nói rõ ràng, nhưng Vân Phi Dương hiểu, trong lòng hắn cười lạnh.
- Nếu bọn họ thật muốn tạo phản, thế càng hợp ý ta.
- Đại trưởng lão!
Về đến phủ đệ, Nhị trưởng lão phẫn nộ quát:
- Hạ Lan Phi, nữ nhân này đã cùng chúng ta vạch mặt, không thể nhẫn!
- Đúng!
Tứ trưởng lão cắn răng nói:
- Chúng ta động thủ đi!
Lui binh khỏi Hale, tập thể từ chức, đều không thể làm Hạ Lan Phi thỏa hiệp, bọn họ chỉ còn một đường đi, chính là thay đổi Tù trưởng!
Linh Hoàng rất mạnh.
Nhưng mấy người bọn hắn liên thủ, lại có tinh nhuệ tộc nhân chống đỡ cũng không rơi vào thế hạ phong.
Đại trưởng lão trầm mặc.
Nhị trưởng lão vội nói:
- Chúng ta động thủ khẳng định sẽ mang đến trùng kϊƈɦ không nhỏ đối với Hạ Lan bộ lạc, nữ nhân kia tất nhiên vô pháp tiếp nhận cái giá như thế, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Mọi người gật đầu.
- Ta thấy chưa hẳn.
Đại trưởng lão lên tiếng.
- Từ khi tên kia đến, Hạ Lan Phi ngày càng mạnh thế, chúng ta động thủ, nàng cũng sẽ không thỏa hiệp.
Nhị trưởng lão cắn răng, nói:
- Vậy thì cá chết rách lưới thôi.
"Ba."
Ánh mắt Đại trưởng lão lạnh lẽo nói:
- Chỉ có như thế, điều hết tộc nhân bọn ngươi lại, đêm nay động thủ!
- Được.
Bọn người Nhị trưởng lão nhao nhao rời đi.
Một ngày này.
Trêи không Hạ Lan bộ lạc ngưng tụ mây đen, Hạ Lan Phi đứng tại cửa cung điện trước, đưa mắt nhìn lên, nỉ non.
- Sắp biến thiên rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Mây đen đi qua, trời sẽ sáng.
Hạ Lan Phi quay đầu, khó hiểu hỏi:
- Chang ngồi chồm hổm trêи mặt đất vẽ loạn cái gì đấy.
Vân Phi Dương đứng lên, vỗ vỗ tay cười nói:
- Nhàm chán không có việc gì nên nghịch chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.