Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương ném chỗ tốt cho Ngũ trưởng lão, dùng mỹ tửu để thẩm thấu.
Mà.
Sau khi hắn trở về, việc tìm Ngũ trưởng lão uống rượu lại lặng yên truyền ra ngoài.
Người khác nghe không có gì, nhưng bọn người Nhị trưởng lão lại không vui, sinh lời oán giận đối với Ngũ trưởng lão.
- Ta chỉ cùng hắn uống rượu!
Nghe Ngũ trưởng lão giải thích, nhưng đám người không cho rằng như vậy.
Như thế.
Ngũ trưởng lão và Trưởng lão đoàn sinh ra khoảng cách, điều mà Vân Phi Dương muốn xem.
Hai ngày sau.
Tên này lại bưng một vò Thanh Phong Tửu đi vào nhà Ngũ trưởng lão, hắn vốn muốn cự tuyệt, nhưng không chịu nổi Tửu Trùng trong bụng, sau cùng lại cùng uống một phen.
Cũng không lâu lắm.
Tin tức lại truyền đến tai bọn người Nhị trưởng lão, sau đó bọn họ càng thêm cảnh giác đối với Ngũ trưởng lão.
Vân Phi Dương tiếp tục tiến hành công tác phân hóa.
Đương nhiên.
Nhằm vào một Ngũ trưởng lão không được, hắn lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thứ hai, Thập trưởng lão!
Người này không thích uống rượu, nhưng thích tơ lụa! Vân Phi Dương tùy tiện xuất ra vài cuộn tơ lụa thượng đẳng của Phàm Giới đã khiến hai mắt hắn tỏa ánh sáng.
Một tới hai đi, tin tức lại truyền đến tai bọn người Nhị trưởng lão, điều này để bọn họ giận dữ không thôi.
Ngũ trưởng lão và Thập trưởng lão cũng rất phiền muộn.
Hai người từng quyết định, nếu Vân Phi Dương lại đến sẽ cự không tiếp kiến, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Rượu nên uống một chút.
Tơ lụa vẫn nên thu.
Nói thật.
Hai người cũng không làm ra việc có lỗi với Trưởng lão đoàn, nhưng đám Nhị trưởng lão không cho như thế.
Bọn họ nghi ngờ cho nên bắt đầu xa lánh, tự mình mở nghị hội Trưởng lão không thông báo cho họ.
Ngũ trưởng lão và Thập trưởng lão biệt khuất, nhưng lại không thể cự tuyệt Vân Phi Dương, như thế, đôi bên ngày càng xa cách.
Chân chính để hai người triệt để đoạn tuyệt với Trưởng lão đoàn là tại một lần hội nghị, Vân Phi Dương hướng Hạ Lan Phi xin chỉ thị phân chia một cửa hàng bán lẻ để kiến tạo tửu phường và cửa hàng tơ lụa.
Đề nghị này.
Được ngũ trưởng lão và Thập trưởng lão đồng ý, bọn người Nhị trưởng lão lại kiên quyết phản đối, song phương tranh chấp, huyên náo rất lớn.
Cuối cùng, Ngũ trưởng lão và Thập trưởng lão đứng bên phía Vân Phi Dương, nếu bị đám Nhị trưởng lão xa lánh, không bằng theo Tế tự lăn lộn còn có rượu uống cũng như có tơ lụa tinh mỹ.
Cứ như vậy.
Hạ Lan Phi từng một mình chống đám Trưởng lão, từ khi có Vân Phi Dương làm Tế tự, thì tình thế đã thay đổi một chút, có Thập trưởng lão và Ngủ trưởng lão đứng bên ủng hộ.
"Ba!"
Hạ Lan Hoài đập tay lên bàn, mặt già đầy giận dữ.
Mình mới từ chức bao lâu mà Ngũ trưởng lão và Thập trưởng lão đã lần lượt làm phản, điều này khiến hắn khó có thể tiếp nhận.
- Đại trưởng lão!
Nhị trưởng lão phẫn nộ nói:
- Tên Tế tự này rõ ràng đang phân hóa Trưởng lão đoàn chúng ta, ngài không thể đứng nhìn, nhanh ra tay đi, nếu không sẽ rất khó áp chế Hạ Lan Phi.
Trưởng lão khác nhao nhao gật đầu.
"Hừ."
Đại trưởng lão cười lạnh nói:
- Lão hủ để cho nàng ngồi lên chức Tù trưởng, cũng có thể cho nàng từ phía trêи lăn xuống..
Trong tẩm cung.
Vân Phi Dương chạy tới.
Hạ Lan Phi nằm trêи ghế, đại mi nhíu chặt.
- Làm sao?
Vân Phi Dương tự nhiên ngồi bên người nàng, hỏi.
- Vội vã triệu ta tới như vậy.
- Hạ Lan Hoài đã ngồi không yên.
Hạ Lan Phi nói:
- Hắn đã điều tộc nhân hắn từ theo Hale về bộ lạc.
Vân Phi Dương nói:
- Bọn họ muốn tạo phản?
Hạ Lan Phi lắc đầu.
- Hale là trọng địa giao giới quân sự giữa Hạ Lan bộ lạc ta và Đan Vu bộ lạc, một mực do tộc nhân Đại trưởng lão trấn thủ, hắn triệu hồi tương đương với việc không người phòng ngự.
Vân Phi Dương cười nói:
- Hắn uy hϊế͙p͙ nàng?
Hạ Lan Phi khổ sở nói:
- Tộc nhân Hạ Lan Hoài kiêu dũng thiện chiến, trấn thủ Hale mấy trăm năm, để Đan Vu bộ lạc không dám xâm phạm, hắn đột nhiên rút về, ta sợ Đan Vu Linh Hoàng sẽ quy mô xâm phạm.
- Như thế thật phiền toái.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Đại trưởng lão thật tùy hứng, vì tạo áp lực cho Hạ Lan Phi mà cương thổ cũng không thèm để ý.
"Ai."
Hạ Lan Phi đứng dậy, ôm Vân Phi Dương từ phía sau, dán mặt trêи lưng hắn, u oán nói:
- Làm một Tù trưởng tốt thật mệt mỏi!
- Đúng thế.
Vân Phi Dương đồng ý.
Rất nhiều người đều có mộng Đế Vương nhưng không biết đây cũng là một loại trói buộc, dù làm hôn quân cũng có áp lực rất lớn.
Lấy tính cách phóng đãng không bị trói buộc của Vân Phi Dương này.
Đừng bảo hắn làm Hoàng Đế, coi như làm Thành chủ, thì còn không phải giao tài chính cho Tương Cần, quân vụ đưa Gia Cát Cẩm, mình thanh nhàn tự tại à.
Đương nhiên.
Tên này không muốn làm Hoàng Đế vì không thích xử lý chính sự loạn thất bát tao, nhưng rất hướng tới sinh hoạt hậu cung ba ngàn giai lệ của Đế Hoàng.
Vân Phi Dương nói:
- Trêи thế giới này, nữ nhân cầm quyền càng muốn khó hơn nam nhân.
Hạ Lan Phi nói:
- Phụ hoàng trước khi lâm chung căn dặn, ta phải thủ hộ Hạ Lan bộ lạc thật tốt, ta không hy vọng tộc nhân bởi vì ta quản lý vô năng mà lâm vào chiến hỏa.
Vân Phi Dương xoay người, nói:
- Cho nên, nàng chuẩn bị thỏa hiệp với Hạ Lan Hoài?
Hạ Lan Phi nói:
- Ta có thể trở thành Tù trưởng Hạ Lan bộ lạc là do hắn hết lòng tuân theo ý nguyện Phụ hoàng, bây giờ triệu hồi tộc nhân, Hale không có người thủ, chỉ có thể thỏa hiệp, khôi phục chức vị Trưởng lão cho hắn.
Vân Phi Dương nói:
- Hắn đi rồi thì không có người thủ Hale nữa à?
- Ừm.
Hạ Lan Phi gật gật đầu.
Lấy thực lực nàng có thể nhẹ nhõm giải quyết hết đám người Hạ Lan Hoài, nhưng không thể làm như thế, bởi vì tộc nhân hắn đang bảo vệ hạch tâm Hạ Lan bộ lạc, động hắn chẳng khác nào động đến căn cơ của bộ lạc.
Sư việc này thật rất phức tạp, thực lực cao cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.
Vân Phi Dương nói:
- Vậy để hắn cút, Hale để ta tới thủ.
- Chàng?
Hạ Lan Phi hỏi:
- Có binh lính sao?
- Có chứ.
Vân Phi Dương theo sát đi tới ôm nàng, nói:
- Thực không dám giấu, ta cũng là Tù trưởng một bộ lạc.
Hạ Lan Phi ngạc nhiên hỏi:
- Bao nhiêu tộc nhân?
- 50 ngàn.
Vân Phi Dương cười đáp.
Hạ Lan Phi lắc đầu:
- Tộc nhân Hạ Lan Hoài có 100 ngàn, bình quân tu vi đạt đến Linh Đồ đỉnh phong.
- Mạnh như vậy?
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
100 ngàn Linh Đồ đỉnh phong, đặt tại Vạn Thế Đại Lục, chẳng khác nào 100 ngàn Vũ Sư, Đông Lăng Quận nếu như nắm giữ lực chiến đấu loại này, đủ để quét ngang Chư Quận khu vực Đông Nam!
Hạ Lan Phi khổ sở nói:
- Nếu không, ta làm thế nào kiêng kị Hạ Lan Hoài một Linh Vương tôm tép.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- 50 ngàn tộc nhân của ta cũng rất mạnh, Hale giao cho bọn hắn, tuyệt đối sánh bằng 100 ngàn tộc nhân của Hạ Lan Hoài.
Hạ Lan Phi nghi ngờ.
- Thật chứ?
Vân Phi Dương cười đáp:
- Lúc này, nàng chỉ có thể tin tưởng ta.
Hạ Lan Phi trầm mặc.
Đúng vậy.
Thời điểm này không tin hắn thì tin ai, nàng dán tới lỗ tai hắn ôn nhu nói:
- Đêm nay rảnh thì lưu tại nơi này đi!?
Chuyện Hạ Lan Hoài để nàng bực bội cùng bất lực, cũng may có Vân Phi Dương. Nếu không, nàng không biết nên làm thế nào, có lẽ sẽ thỏa hiệp nhượng bộ.
"Xoát!"
Vân Phi Dương ôm nàng đi đến trước giường, cười nói:
- Rảnh chứ.
Thời điểm một nữ nhân bất lực nhất, nhất định phải trợ giúp, như thế mới nhanh phát triển cảm tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.