Bên trong gian phòng.
Ngọc thủ Liễu Nhu nhẹ nhàng khoác lên mạch môn Ma Linh nhỏ tuổi, nói:
- Không ngờ loại tộc loại này cũng sẽ mắc nghiêm trọng như vậy.
Nghiêm trọng?
Vân Phi Dương hỏi:
- Sư tỷ, có thể cứu không?
Liễu Nhu nói:
- Có thể, nhưng có chút khó giải quyết, cần một quãng thời gian.
- Vậy tốt rồi.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Mình đã làm Thánh nam tế tự, cũng không thể dựa vào lừa gạt, nếu như cứu sống tiểu gia hỏa này, nhất định sẽ lung lạc nhân tâm.
- Sư tỷ!
Hắn chân thành nói:
- Tiểu gia hỏa này giao cho tỷ.
Liễu Nhu lườm hắn một cái.
- Thả tay ra.
"Ách"
Vân Phi Dương vội vàng buông tay nàng, vô hại cười rộ lên.
- Ngươi nha.
Liễu Nhu kéo lên ống tay áo, bắt đầu chuẩn bị dược tài, sẵng giọng:
- Lá gan càng lúc càng lớn.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương đi tới, giúp nàng chỉnh lý dược tài, cười nói:
- Còn không phải sư tỷ dung mạo xinh đẹp, lại hiểu biết nhiều, nữ nhân như thế, Vân Phi Dương ta đâu thể buông tha.
Liễu Nhu im lặng.
Đương kim trêи đời, không biết xấu hổ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có sư đệ này của mình.
- Đúng rồi.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngưng trọng nói:
- Ngươi biết thân phận Thần Thần không?
Vân Phi Dương giả bộ hồ đồ hỏi:
- Thân phận gì?
Liễu Nhu dừng phối dược, thấp giọng nói:
- Thần Thần rất có thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Trong đại hoang mạc thấy Thần Thần hóa thân để nàng chú ý, trong khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651962/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.