Chương trước
Chương sau
Bên trong gian phòng.
Ngọc thủ Liễu Nhu nhẹ nhàng khoác lên mạch môn Ma Linh nhỏ tuổi, nói:
- Không ngờ loại tộc loại này cũng sẽ mắc nghiêm trọng như vậy.
Nghiêm trọng?
Vân Phi Dương hỏi:
- Sư tỷ, có thể cứu không?
Liễu Nhu nói:
- Có thể, nhưng có chút khó giải quyết, cần một quãng thời gian.
- Vậy tốt rồi.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Mình đã làm Thánh nam tế tự, cũng không thể dựa vào lừa gạt, nếu như cứu sống tiểu gia hỏa này, nhất định sẽ lung lạc nhân tâm.
- Sư tỷ!
Hắn chân thành nói:
- Tiểu gia hỏa này giao cho tỷ.
Liễu Nhu lườm hắn một cái.
- Thả tay ra.
"Ách"
Vân Phi Dương vội vàng buông tay nàng, vô hại cười rộ lên.
- Ngươi nha.
Liễu Nhu kéo lên ống tay áo, bắt đầu chuẩn bị dược tài, sẵng giọng:
- Lá gan càng lúc càng lớn.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương đi tới, giúp nàng chỉnh lý dược tài, cười nói:
- Còn không phải sư tỷ dung mạo xinh đẹp, lại hiểu biết nhiều, nữ nhân như thế, Vân Phi Dương ta đâu thể buông tha.
Liễu Nhu im lặng.
Đương kim trêи đời, không biết xấu hổ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có sư đệ này của mình.
- Đúng rồi.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngưng trọng nói:
- Ngươi biết thân phận Thần Thần không?
Vân Phi Dương giả bộ hồ đồ hỏi:
- Thân phận gì?
Liễu Nhu dừng phối dược, thấp giọng nói:
- Thần Thần rất có thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Trong đại hoang mạc thấy Thần Thần hóa thân để nàng chú ý, trong khoảng thời gian này một mực nghiên cứu cổ văn đã có thể xác định.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Vân Phi Dương tiếp tục giả hồ đồ, tâm lý lại hãi hùng khiếp vía, sư tỷ mình quá lợi hại, có thể nhìn ra thân phận của Thần Thần.
Liễu Nhu chân thành nói:
- Thần Giới có một khu rừng là nơi cư trú của Hồ yêu nhất tộc, Vương giả trong tộc chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
- Không phải chứ?
Vân Phi Dương khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Liễu Nhu sâu xa nói:
- Cho nên, Thần Thần rất có thể là một đầu Thần thú, sư đệ, ngươi cùng nó kết khế ước, quả thực là thiên đại tạo hóa!
- Thần thú? Má ta ơi!
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Hắn cố gắng biểu hiên ra vẻ rất khϊế͙p͙ sợ rất đạt, có thể làm diễn viên Hollywood rồi.
- Sư đệ!
Liễu Nhu nói:
- Nhất định phải chiếu cố Thần Thần.
- Ừm!
Vân Phi Dương trọng trọng gật đầu, nói:
- Ta cũng sẽ chiếu cố thật tốt sư tỷ.
Liễu Nhu nói:
- Mau mau xéo đi.
- Được rồi!
Vân Phi Dương sưu một tiếng biến mất.
Sau khi hắn rời đi, khuôn mặt nhỏ của Liễu Nhu còn bắt đầu đỏ nóng phát ra cảm giác ôn nhu.
Liễu Nhu trị liệu Ma Linh, cần thời gian.
Vân Phi Dương không quấy rầy nàng, ngồi trêи ghế đá bên ngoài, thầm nghĩ:
- Liễu sư tỷ hiểu y thuật, lại ưu thích nghiên cứu sách cổ, còn biết bói quẻ, học rộng tài cao có thể sánh ngang Trí Tuệ Chi Thần.
Trí Tuệ Chi Thần.
Đại năng thần bí nhất Thần Giới.
Vân Phi Dương chỉ biết nàng là một nữ nhân, tuổi tác còn lớn hơn so Đế Quân Thiên, lại vô cùng thông minh, hiểu biết nhiều lắm, tại Thần Giới không ai dám trêu chọc.
- Trí Tuệ Chi Thần!
Vân Phi Dương nhớ thời điểm trong lăng mộ Vũ Hoàng, sau khi thần hồn Tâm Hỏa Chi Thần thức tỉnh chưởng khống thân thể Lương Âm từng nói, chỉ cần tìm được Trí Tuệ Chi Thần thì có thể mở ra đáp án Thần Giới diệt vong.
"Ai."
Hắn thở dài trong lòng.
- Tàn hồn Trí Tuệ Chi Thần đến nơi nào mà tìm đây?
Hôm sau.
Bên ngoài giáo đường vây đầy Ma Linh, trong con ngươi họ lóe ra chấn kinh, bởi vì Thánh nam tế tự hôm qua mang hài đồng mắc chứng xuất huyết đi, ngày hôm nay đã khỏi hẳn!
- Mẫu thân!
Hài đồng đã khôi phục tuy còn chút suy yếu nhưng có thể đi lại, nhào vào trong ngực mẹ mình.
- Con ta!
Vị mẫu thân kia ôm hài tử, nước mắt tuôn đầy mặt, sau đó quỳ trêи mặt đất, hướng về phía Vân Phi Dương nói:
- Đa tạ Tế Tự đại nhân!
Hài đồng học theo mẫu thân, cũng quỳ trêи mặt đất.
"Hô —— "
Vân Phi Dương vung tay, Ma khí nhẹ nhàng xuất hiện đỡ hai mẹ con dậy, nói:
- Đây là điều bản Tế tự phải làm.
Nói xong, hắn nhìn tộc nhân xung quanh, nói:
- Các tộc nhân có mắc bệnh này có thể đến giáo đường, bản Tế tự sẽ loại trừ bệnh ma cho các ngươi.
Liễu Nhu đã chế ra phương thuốc chuyên trị loại bệnh này.
- Quá tốt rồi!
Rất nhiều Ma Linh hưng phấn lên.
Xế chiều.
Rất nhiều Ma Linh mắc chứng xuất huyết đi tới giáo đường, nhân số chừng mấy chục. Nguyên bản, bọn họ chỉ có thể thống khổ chờ chết, nghe nói Tế Tự đại nhân có thể trị hết loại bệnh này, trong ánh mắt suy yếu lóe ra vẻ phấn khởi.
- Trở về dùng phục dụng với nước ấm, sáng trưa tối ngày ba lần, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn.
Vân Phi Dương đưa thuốc cho Ma Linh bị bệnh.
- Đa tạ Tế Tự đại nhân!
Người bệnh cầm thuốc trong tay, cảm kϊƈɦ vạn phần.
Bận rộn hơn nửa ngày.
Vân Phi Dương đều cấp dược tài cho cho người bệnh, thầm nghĩ:
- Chỉ trị liệu mất máu chứng quá dễ dàng, nếu không thì ở chỗ này mở một y quán, miễn phí chữa bệnh cho mọi người, có lẽ thành lập uy vọng càng nhanh.
Nghĩ liền làm.
Vân Phi Dương lúc này tiến về tẩm cung.
Hạ Lan Phi biết được ý đồ hắn, ngạc nhiên không thôi.
- Ngươi còn biết trị bệnh?
- Kỳ quái lắm hả?
Vân Phi Dương nói:
- Sư tôn ta là A Tu La đó.
- Đúng thế.
Hạ Lan Phi không nghi hoặc nữa.
Vài ngày sau.
Một cửa hàng hoang phế tại khu vực phía nam được chỉnh lý một chút, y quán Vân Phi Dương khai trương hấp dẫn vô số Ma Linh.
- Tế Tự đại nhân thật là Thần!
- Những người bị chứng mất máu phục dụng thuốc của hắn, ba ngày sau đã khỏi hẳn!
- Thần y a!
- Ta nghe nói Tế Tự đại nhân mở y quán này không lấy tiền, chuyên chữa bệnh cho những người cùng khổ như chúng ta!
Sự sùng bái của tộc nhân Hạ Lan bộ lạc đối với Vân Phi Dương ngày càng dâng cao.
Bên trong y quán.
Vân Phi Dương bắt mạch cho một bệnh nhân, vụng trộm câu thông thế giới của mình, nói bệnh trạng đối phương cho Liễu sư tỷ nghe.
Liễu Nhu căn cứ phân tích, rất nhanh kết luận bệnh tình, cũng nói dược phương cho hắn biết.
Cứ như vậy, Vân Đại Tiện Thần giả thành thần y rất ra dáng, mà lại người đến khám bệnh, vấn đề cũng không lớn, mấy vị thuốc đã giải quyết được.
Bất quá.
Loại chuyện tiện tay mà làm này để uy vọng hắn trong bộ lạc ngày càng cao, rất nhiều tộc nhân đã tán thành vị tân nhiệm Thánh nam tế tự này.
Đây chính là mục đích của Vân Phi Dương.
- Đều cút đi!
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương thường ngày xem bệnh, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng quát lạnh, chợt nhìn thấy một đám Ma Linh cường tráng xông tới.
Cầm đầu là Tam trưởng lão.
Sau lưng hắn, mấy tên người hầu khiên theo một thiếu niên mặt vàng như nến, nhìn tình huống như bị bệnh xuất huyết.
- Tế tự!
Tam trưởng lão chắp tay cười nói:
- Con ta tại nửa tháng trước đã bị nhiễm chứng mất máu, còn mời ngài cứu trị.
Sau khi hắn biết được tin Vân Phi Dương có thể trị chứng mất máu, nhất thời đại hỉ, sau đó vội vã mang theo nhi tử chạy tới.
Ai nha.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Ta còn tưởng rằng loại bệnh này chỉ có bình dân mới mắc, nguyên lai những quý tộc cũng không trốn được, như vậy càng tốt.
Hắn cười nói:
- Có thể chứ.
Tam trưởng lão nghe xong, đang muốn lệnh thủ hạ buông nhi tử ra, nhưng thấy Vân Phi Dương chỉ ngoài cửa, nói:
- Ra ngoài xếp hàng.
- Cái này
Vẻ mặt Tam trưởng lão đau khổ nói:
- Tế tự, bệnh tình con ta rất nghiêm trọng.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói:
- Tạm thời không chết, nhanh ra bên ngoài xếp hàng, bản Tế tự cũng không có quá nhiều thời gian.
- Được!
Tam trưởng lão vội vàng mang theo người hầu đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.