Chương trước
Chương sau
Cơ cấu quyền lực cao tầng Hạ Lan bộ lạc phân biệt là Tù Trưởng, Trường Lão đoàn và Thánh nam tế tự. Tù trưởng mặc dù là người đứng đầu bộ lạc nhưng bị Trưởng lão đoàn kiềm chế, rất nhiều chính sự không thể tự quyết định.
Sau khi Hạ Lan Phi tiếp nhận chức Tù trưởng còn bị Trưởng lão đoàn hạn chế lợi hại hơn. Cho nên, nàng muốn cải biến hiện trạng nắm thực quyền vào tay.
Nhưng.
Muốn rung chuyển Trưởng lão đoàn, không phải tu vi cường đại thì có thể giải quyết, bởi vì phía sau thập đại Trưởng lão đều có quý tộc Hạ Lan bộ lạc chống đỡ.
Lấy ví dụ Đại Trưởng lão, gia tộc của hắn trong Hạ Lan bộ lạc có đến năm vạn người, nhân khẩu còn nhiều hơn Trà bộ lạc.
Chín người khác thì khỏi nói, cộng lại cũng có hơn ba mươi vạn, cơ hồ chiếm một nửa nhân khẩu Hạ Lan bộ lạc.
Động đến bọn hắn, chẳng khác nào động hơn phân nửa Hạ Lan bộ lạc, đại giới này Hạ Lan Phi không thể chịu.
"Chậc chậc."
Vân Phi Dương sau khi tìm hiểu tình hình, nói:
- Thế lực Trưởng lão đoàn thật cường đại.
Hạ Lan Phi nhướng mày.
- Đám Trưởng lão này ỷ vào thế lực nhà mình, ngày càng không để người Tù trưởng như ta vào mắt.
Vân Phi Dương nói:
- Truy ra thì vì cô là nữ nhân.
Hạ Lan Phi trầm mặc.
- Yên tâm đi.
- Thánh nam tế tự ta sẽ giúp cô giải quyết.
Trưởng lão đoàn Hạ Lan bộ lạc có thể hạn chế tù trưởng, đồng dạng, Thánh nam tế tự thì dùng để hạn chế Trưởng lão đoàn, thăng bằng quyền lợi.
Ví dụ đơn giản.
Nếu như bàn chính sự có ý kiến bất đồng, Trưởng lão đoàn cần 10 phiếu đến bày tỏ đồng ý hay phủ quyết, thì quyết định của Thánh nam tế tự một người bằng bọn hắn mười người.
Từ khi Hạ Lan Phi kế nhiệm chức Tù trưởng một mực tìm kiếm Thánh nam tế tự, đáng tiếc thủy chung bị Trưởng lão đoàn đè ép, khó có thể áp dụng.
Hạ Lan Phi nói:
- Ngươi làm thế nào?
Vân Phi Dương cười đáp.
- Ta tự có biện pháp.
Trong địa hạc Hạ Lan bộ lạc có một tòa giáo đường, đây là chỗ ở của Thánh nam tế tự.
Giờ này khắc này, giáo đường hàng trước nhất, Vân Phi Dương thân mặc áo bào trắng, ra vẻ đạo mạo ngồi đó, hai tay hắn khoác lên hai đầu gối, nhắm mắt không nói, làm một bộ dáng đại thần côn.
Phía dưới hắn, mấy trăm Ma Linh Tộc tĩnh tọa, bọn họ hai tay hợp xứng trước ngực, thần sắc cung kính như tín đồ thành kính nhất.
Có cả thập đại Trưởng lão bên trong!
Ngoại giới.
Trêи đường phố chật ních bình dân, bọn họ ngồi xếp bằng trêи mặt đất, tướng mạo uy nghiêm, hai tay xứng trước ngực, một mặt thành kính.
Sau khi có Thánh tử, mỗi ba ngày sẽ cử hành một lần cầu nguyện Thần Thánh trang nghiêm, trừ Tù trưởng, tất cả tộc nhân Hạ Lan bộ lạc đều phải tham gia.
"A!"
Đột nhiên, Vân Phi Dương hô một tiếng, trong giáo đường, ngoài giáo đường, mấy chục vạn Ma Linh quát theo, nghe vào có chút hùng vĩ.
- A Tu La đại nhân tôn quý!
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
- Mời ngài dùng bất hủ ánh sáng chỉ dẫn phương hướng cho bọn ta!
Đám Đại Trưởng lão ngây người, tuy hơn mười năm chưa làm cầu nguyện, nhưng bọn hắn nhớ trong nghi thức không có câu nói này!
"A!"
Vân Phi Dương lại hô một tiếng.
Thập đại Trưởng lão đang ngây người hô theo. Căn cứ nghi thức, chỉ cần Thánh nam tế tự cảm khái, bọn họ phải cảm khái theo.
- A Tu La đại nhân vĩ đại!
Vân Phi Dương ngẩng đầu, lần nữa chém gió.
- Mời tiếp nhận cúng bái thần thánh nhất của Hạ Lan bộ lạc ta!
Khóe miệng đám thập đại Trưởng lão co giật, Thánh nam tế tự mới kế nhiệm loạn thêm lời kịch làm hư quy củ.
Nhưng bọn họ lại không thể cắt ngang trách cứ, bởi vì hắn lấy A Tu La ra, đây là Thần của Ma Linh Tộc.
Linh niệm Vân Phi Dương bắt được nhất cử nhất động của đám Trưởng lão, cười thầm trong lòng.
- Không lừa gạt các ngươi đầu óc choáng váng, lão tử còn làm tế tự gì!
"A!"
Hắn lại hô một tiếng.
Cứ như vậy, thời gian cầu nguyện vốn chỉ nửa canh giờ, bị Vân Phi Dương a a trì hoãn đến một canh giờ.
Mấy trăm quý tộc trong giáo đường bị hắn chỉnh muốn thổ huyết, nhưng lại không thể không phối hợp, hô hào theo hắn.
Vân Phi Dương loạn thêm lời kịch kéo dài thời gian cầu nguyện để thập đại Trưởng lão cùng đám quý tộc rất khó chịu.
Bình dân bên ngoài Giáo đường lại nghe say sưa ngon lành, thậm chí cho rằng Thánh nam tế tự mới kế nhiệm này rất chuyên nghiệp.
- Quá đáng giận!
- Nói rất nhiều lời nói kỳ lạ mà dĩ vãng không có, hoàn toàn lãng phí thời gian của chúng ta!
Sau khi cầu nguyện kết thúc, đám quý tộc Hạ Lan bộ lạc giận dữ không thôi.
Nửa canh giờ cầu nguyện bị kéo đến một canh giờ, điều này khiến bọn họ ngày thường sống trong an nhàn sung sướиɠ khó có thể tiếp nhận.
Nhưng.
Đây mới chỉ bắt đầu.
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương lại bắt đầu lừa gạt, lần này càng khoa trương hơn lần thứ nhất, trọn vẹn tán gẫu hai canh giờ.
Sau khi kết thúc, mấy trăm quý tộc chóng mặt đi ra, bên tai nhộn nhạo lời nói của Vân Phi Dương.
Khi mọi người lui ra hết, Hạ Lan Phi xuất hiện trong giáo đường, nói:
- Ngươi muốn nói bọn họ đến chết?
Vân Phi Dương đáp.
- Ta đang giúp bọn hắn tái tạo tín ngưỡng đã mất.
Hạ Lan Phi im lặng.
Bất quá.
Nghĩ đến đám thập đại Trưởng lão, từng người sụp đổ rời đi, cũng rất hả giận.
- Ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được.
Khu vực phía nam Hạ Lan bộ lạc cư trú hơn mười vạn Ma Linh, bọn họ thân phận thấp, nhà ở cực kỳ đơn sơ.
Vạn Thế Đại Lục hay Ma Linh Tộc, chênh lệch giàu và nghèo này đều tồn tại.
Vân Phi Dương rời khỏi giáo đường lại tới đây, hắn xuất hiện gây nên bạo động không nhỏ, rất nhiều Ma Linh lóe ra ánh mắt kính trọng.
Hai lần cầu nguyện tra tấn đám quý tộc gần chết, nhưng cũng được bình dân tôn trọng.
Quả nhiên.
Những quần chúng không rõ chân tướng mới là đối phương lừa gạt tốt nhất.
Trong khoảng thời gian kế nhiệm Thánh nam tế tự, Vân Phi Dương mỗi ngày đều sẽ đến đây, mục đích là hòa mình vào bình dân.
- Tế Tự đại nhân!
Đột nhiên, trong đám người lao ra một bà lão, nước mắt tuôn đầy mặt hô to.
- Xin cứu nhi tử của ta!
Trong ngực nàng ôm một Ma Linh tuổi nhỏ, sắc mặt vàng như nến, bắp thịt trêи mặt và thân thể run rẩy từng đợt giống như mắc một loại bệnh nào đó.
Tộc nhân xhung quanh nhao nhao lắc đầu.
Bọn họ biết đứa bé này mắc chứng mất máu, kết quả chỉ có chết!
Ma Linh Tộc tuy thể phách cường tráng, nhưng cũng khó có thể chống cự bệnh ma ăn mòn, nếu mắc bệnh thì tỉ lệ tử vong cực cao.
Vân Phi Dương nhận Ma Linh còn nhỏ này vào tay, một tay đặt trêи đầu hắn, chân thành nói:
- A Tu La đại nhân sẽ phù hộ cho hắn.
Rất nhiều Ma Linh nhao nhao mặc niệm.
Bà lão kia khóc hô.
- Tế Tự đại nhân!
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói:
- Hắn không có việc gì.
Nói rồi ôm hài đồng trở về giáo đường.
Đông đảo Ma Linh nhao nhao hoảng hốt, chẳng lẽ Tế Tự đại nhân có thể cứu chữa hài tử bị chứng mất máu này?
Vân Phi Dương không tinh thông y thuật nhưng Liễu Nhu tinh thông, hắn mang theo hài tử về đến giáo đường rồi bố trí trận pháp ngăn cách, dung nhập thế giới của mình, tìm sư tỷ cứu chữa hài tử này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.