Chương trước
Chương sau
Phòng ngủ Hạ Lan Phi bố trí có chút cao nhã, không khí phiêu đãng mùi thơm say lòng người, Vân Phi Dương đi vào nhẹ nhàng ngửi một chút, nhìn nữ nhân tướng mạo tuyệt hảo trước mặt, nhất thời có chút lâng lâng.
- Ngươi vừa rồi biểu hiện không tệ.
Hạ Lan Phi ngồi xuống, cười vũ mị nói.
Vân Phi Dương cũng ngồi xuống, hắn dò xét chung quanh, hỏi:
- Gian phòng lớn thế này chỉ một mình cô ở?
- Không phải vậy chứ!?
Hạ Lan Phi cau mi.
Tên này hiện tại là người hầu của mình, chưa cho phép đã đặt ʍôиɠ ngồi xuống, thật không khách khí chút nào.
Vân Phi Dương nói:
- Cô là Tù trưởng Hạ Lan bộ lạc, quyền cao chức trọng, phải có rất nhiều nam nhân phục thị mới đúng chứ.
- Quyền cao chức trọng?
Hạ Lan Phi tự giễu.
- Tình huống vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, bản Hoàng trong bộ lạc này không có quyền quyết định chuyện gì cả.
Vân Phi Dương nói:
- Cho nên cô để ta đảm nhiệm Thánh nam tế tự cũng vì bồi dưỡng thế lực của mình chống lại Trưởng lão đoàn?
Hạ Lan Phi nói:
- Ngươi thật thông minh.
- Không sai.
Vân Phi Dương cười nói.
- Ta không có gì ưu điểm gì cả, chỉ có mỗi thông minh thôi, mà còn rất vui lòng trợ giúp mỹ nữ như cô.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Linh Hồn Nguyên Thần ngươi bị ta khống chế, là người hầu của ta, trợ giúp chủ nhân không phải chuyện bình thường?
Vân Phi Dương hỏi lại.
- Cô thật cho rằng đó là Linh Hồn Nguyên Thần của ta?
Hạ Lan Phi khẽ giật mình.
- Có ý gì?
- Nói thật cho cô biết.
- Linh Hồn Nguyên Thần lúc trước cô khống chế là của Thác Bạt Linh Hoàng.
"Xoát!"
Hạ Lan Phi lại đặt tay lên mạch môn hắn nói:
- Thật chứ?
Nữ nhân này lại uy hϊế͙p͙ ta, thật đáng ghét, còn không biết tới hôn ta một cái, hoặc đẩy ta ngã xuống giường, ta tuyệt không phản kháng, sẽ còn rất phối hợp đây!
Vân Phi Dương nói:
- Không tin, cô mạt sát Linh Hồn Nguyên Thần kia xem ta có chết hay không.
Thác Bạt Linh Hoàng nếu như nghe được, nhất định sẽ khóc.
Đại ca.
Đó là ta a!
Ngươi bảo nàng mạt sát sẽ hại ta!
Hạ Lan Phi trầm ngâm một chút, nói:
- Ngươi trong Luyện Hồn Chung đã thu Linh Hồn Nguyên Thần của Thác Bạt Linh Hoàng?
- Không sai.
Vân Phi Dương thản nhiên đáp.
Hạ Lan Phi cũng tin, nàng nói:
- Vì sao nói cho ta biết, không sợ ta sẽ lần nữa bức bách ngươi giao ra Linh Hồn Nguyên Thần à?
Vân Phi Dương nói:
- Nếu cô muốn, ta cũng sẽ sẵn lòng phối hợp.
Hạ Lan Phi nhìn hắn, đôi mắt đẹp trở nên âm trầm.
- Mỹ nữ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta làm một giao dịch đi.
- Giao dịch gì?
Hạ Lan Phi lạnh lùng hỏi.
Vân Phi Dương nói:
- Ta giúp cô khống chế toàn bộ Hạ Lan bộ lạc, để cô nắm giữ thực quyền, đương nhiên, nếu có dã tâm, ta cũng có thể giúp cô nhất thống Ma Linh Tộc.
Hạ Lan Phi nghe vậy trầm mặc.
Có thực quyền tại Hạ Lan bộ lạc là sự việc nàng một mực đang cân nhắc. Đến khi gặp Vân Phi Dương để nàng ý thức được mình có thể nhờ tên đệ tử của A Tu La đại nhân này.
Còn về nhất thống Ma Linh Tộc, nói thật, nàng cũng có nghĩ qua, nhưng ngay cả bộ lạc mình còn không nắm được, nói chi đi thống nhất bảy bộ lạc lớn khác.
Vân Phi Dương nói:
- Một Tù trưởng bộ lạc có ý nghĩa gì, để ta phụ tá cô thống nhất Ma Linh Tộc, thành tựu nữ Hoàng cao cao tại thượng, há không tốt hơn?
"Phốc phốc."
Hạ Lan Phi che miệng cười rộ lên.
- Không tin?
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi cho rằng bản Hoàng sẽ tin một tên Linh Vương có thể trợ giúp mình thống nhất Ma Linh Tộc?
- Có cái gì không thể.
Vân Phi Dương chỉ cái đầu nói:
- Thời đại này không phải dựa vào vũ lực mà là cái đầu!
- Lại nói.
Hắn nói tiếp.
- Cái này không có tổn thất gì đối với cô, sao không đánh cược một ván, vạn nhất thành công, cô sẽ trở thành tồn tại chí cao vô thượng của Ma Linh Tộc.
Công lực lừa gạt của Vân Phi Dương rất cường hãn, Hạ Lan Phi thật có điểm bị thuyết phục, nàng cười hỏi lại.
- Ta như thế nào mới có thể tin tưởng ngươi?
Vân Phi Dương nói:
- Ta giúp cô giải quyết đám lão đầu kia để bọn hắn nghe theo lệnh cô.
Hạ Lan Phi nói:
- Có thể.
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cô cũng phải đáp ứng ta một việc.
- Nói.
Vân Phi Dương hỏi.
- Cô có nam nhân hay không?
Hạ Lan Phi hồ nghi nhìn hắn.
- Có ý tứ gì?
- Có hay không có?
- Không có.
Hạ Lan Phi từ khi xuất đạo đến nay một lòng tu luyện, không có cơ hội đi tìm nam nhân, cho nên trong cung điện to lớn này trừ nữ tỳ bên ngoài, không có nam nhân nào khác.
Nghe chính miệng nàng thừa nhận, Vân Phi Dương yên tâm.
Tên này đột nhiên bắt lấy ngọc thủ Hạ Lan Phi, cười nói:
- Ta giúp cô giải quyết Trưởng lão đoàn, nếu thành công thì cô làm nữ nhân của ta.
Dứt khoát, quả quyết.
Phù hợp tính cách Vân Đại Tiện Thần.
Nếu hắn không nói vậy thì như mặt trời mọc hướng tây.
- Có thể nha.
Hạ Lan Phi nhẹ nhàng tránh thoát, cười nói:
- Chỉ cần ngươi có thể để Trưởng lão đoàn nghe theo mệnh lệnh bản Hoàng, ta có thể làm nữ nhân của ngươi.
Nữ tính Ma Linh Tộc cũng rất dứt khoát quả quyết, Vân Phi Dương rất thích tính cách này, hắn cười nói:
- Một lời đã định!
Hạ Lan Phi đáp.
- Một lời đã định.
Cứ như vậy.
Hai người định ra giao dịch.
Thực ra, không thể nói Vân Phi Dương lưu manh, gặp nữ nhân liền muốn, nói như vậy vì có ngụ ý sâu xa.
Dù Hạ Lan Phi không đồng ý, hắn cũng sẽ giúp nàng giải quyết Trưởng lão đoàn, bởi vì giúp nữ nhân này cũng là đang giúp mình.
Tuy chưởng khống mô phỏng Luyện Hồn Chung, nhưng vẫn chưa thuần thục thi triển, dựa vào nó hàng phục một tên Thác Bạt Linh Hoàng đã không dễ.
Đối phó với các Linh Hoàng khác thì hên xui lắm.
Tỉ như Hạ Lan Phi, nếu vận dụng Luyện Hồn Chung mà nàng dựa vào tốc độ quỷ dị, tuyệt đối có thể đào thoát, Vân Phi Dương một lần không thành công sẽ có nguy hiểm.
Chinh phục Ma Linh Tộc phải có đầy đủ thế lực, liên hợp cùng Hạ Lan Phi lại khống chế Thác Bạt bộ lạc, hai bộ lạc lớn trong tay thì có tư cách chống lại đám người kia.
Phụ tá Hạ Lan Phi, thực cũng nghĩ để nàng đi quản lý Ma Linh Tộc, hắn có thể làm chưởng quỹ vung tay tiếp.
Bất quá.
Tiền đề là phải thuần phục nữ nhân này.
Phương pháp tốt nhất là để nàng thành nữ nhân của mình, để nàng yêu mến mình, như thế thì mới yên tâm để nàng quản lý Ma Linh Tộc.
"Ai."
Vân Phi Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
- Nỗi khổ tâm của ta, ai có thể hiểu rõ!!
Ba ngày sau.
Hạ Lan bộ lạc cử hành một đại nghi thức, mấy chục vạn tộc nhân thấy Vân Phi Dương trèo lên đài cao, trở thành Thánh nam tế tự của Hạ Lan bộ lạc.
Từ khi tiền nhiệm Thánh nam tế tự vẫn lạc, sau khi Hạ Lan Phi đảm nhiệm chức tù trưởng, chức vị này vẫn trống không.
- Cái gì?
Vân Phi Dương trừng to mắt hô.
- Quy định?
Hạ Lan Phi nói:
- Thánh nam tế tự tiền nhiệm phạm sai lầm nên bị chôn sống.
- Phạm sai lầm gì?
Vân Phi Dương dò hỏi.
Hạ Lan Phi đáp.
- Phát sinh quan hệ với nữ tỳ.
- Không phải chứ?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
- Thánh nam tế tự không có tự do này?
Hạ Lan Phi nói:
- Thánh nam tế tự là Thần Thánh, không cho phép loại hành vi này xuất hiện. Nếu không, sẽ bị tước đoạt quyền lợi, rồi bị chôn sống.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Mẹ nó trứng.
Sau khi giải quyết Trưởng lão đoàn giúp nữ nhân này chưởng khống Hạ Lan bộ lạc, cái chức Thánh nam tế tự này không thể làm nữa.
Hạ Lan Phi nói:
- Đương nhiên, nếu như không bị phát hiện thì sẽ không có người truy cứu.
Cái này cũng được?
Vân Phi Dương nhất thời cảm thấy rất kϊƈɦ thích.
Hắn xoa xoa tay cười xấu xa nói:
- Nếu không, chúng ta đi thử xem, chắc chắn sẽ không bị người phát hiện!
Hạ Lan Phi đánh giá thân thể suy nhược trước mặt phán một câu.
- Ngươi được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.