Chương trước
Chương sau
- Tân nhiệm Thánh nam tế tự đây hả?
- Không phải Linh Hoàng tùy tiện tìm từ bên ngoài vào chứ?
Trưởng lão Hạ Lan bộ lạc nhỏ giọng nghị luận.
Vân Phi Dương có chút mờ mịt, Thánh Nữ Tế Tự hắn có nghe nói qua, mà Thánh nam tế tự thì thật mới nghe lần đầu.
- Nhị trưởng lão!
Đột nhiên, Hạ Lan Phi ngừng chân, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang chất vấn bản Hoàng?
Khi nói chuyện, khí thế Hoàng giả phóng thích tràn ngập trong cung điện, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nhị trưởng lão nói:
- Linh Hoàng đại nhân, Thánh nam tế tự Hạ Lan bộc tộc ta từ trước đến nay đều cần đi qua khảo nghiệm nghiêm ngặt mới có thể ra đảm nhiệm, ngài càng rõ ràng hơn lão hủ.
Hắc.
Lão nhân nói chuyện rất chảnh.
Giống như không để Linh Hoàng bọn họ vào mắt.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Hạ Lan Phi lãnh đạm nói:
- Hắn đã được bản Hoàng khảo nghiệm.
Nhị trưởng lão nói tiếp:
- Thánh nam tế tự nhất định phải được Trưởng lão đoàn khảo hạch mới có thể thông qua, Linh Hoàng đại nhân cũng không có quyền lợi này.
Con ngươi Hạ Lan Phi dần dần âm u.
- Đúng đó.
Vào lúc này, Tam trưởng lão lên tiếng.
- Tiếp nhận Thánh nam tế tự của Hạ Lan bộ lạc từ trước đến nay đều do Trưởng lão đoàn quyết định, Linh Hoàng đại nhân không thể phá hư quy củ.
Hạ Lan Phi cười lạnh nói:
- Các ngươi không để Tù trưởng như ta vào trong mắt, còn nói gì quy củ?
Nhìn qua nàng như tù trưởng Hạ Lan bộ lạc phong mang vạn trượng, nhưng kì thực lại bị trưởng lão đoàn kiềm chế khắp nơi trong bộ lạc.
Tại Ma Linh Tộc, nữ nhân tuy có thể có rất nhiều nam nhân, nhưng không có nghĩa địa vị cao quý.
Hạ Lan Phi dạng này có thể làm tù trưởng một bộ lạc phải dựa vào thực lực Linh Hoàng cấp, mà trong bộ lạc lấy nam tính làm chủ, vẫn có rất nhiều hạn chế.
Chí ít.
Rất nhiều Trưởng lão đều không đồng ý nàng.
- Đại trưởng lão!
Tam trưởng lão chắp tay nói:
- Ngài cho rằng thế nào?
Lời vừa nói ra, tất cả Trưởng lão nhao nhao nhìn về phía lão giả đang ngồi trêи ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong con ngươi lấp lóe vẻ tôn kính.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Lão đầu kia giống như một bô lão của một bộ lạc.
"Khục."
Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng, nói:
- Linh Hoàng đại nhân, theo lão phu thấy, Thánh nam tế tự này vẫn nên dựa theo quy củ mà làm đi.
Hạ Lan Phi trầm mặc.
Trưởng lão đoàn sở dĩ hạn chế chính mình khắp nơi, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là vì Trưởng lão có uy vọng lớn nhất này.
Nàng không dám làm quá căng, bởi vì có thể làm được chức Tù cũng nhờ năm đó hắn nói một câu.
- Lớn mật!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương hô to, nhất thời hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người trong cung điện.
Bọn họ nhao nhao nhíu mày, phẫn nộ không thôi.
Trêи cung điện, há có thể ồn ào!
Vân Phi Dương không nhìn ánh mắt phẫn nộ của cả đám mà lạnh lùng nói với Đại trưởng lão.
- Linh Hoàng đại nhân chính là Tù trưởng một bộ lạc mà ngay cả uy quyền ủy nhiệm một Thánh nam tế tự cũng không có, đám trưởng lão các ngươi muốn tạo phản?!
Hạ Lan Phi ngạc nhiên.
Vân Phi Dương nói ra lời trong lòng nàng, bởi vì các loại nguyên nhân thủy chung vẫn chôn trong lòng, không dám trực tiếp vạch mặt.
"Xoát!"
Đại trưởng lão mở to hai mắt lóe ra vẻ lạnh lùng, phảng phất như một lưỡi dao sắc bén.
- Nhìn cái gì?
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Ta nói không đúng?
Đại trưởng lão lạnh lùng nói:
- Linh Hoàng đại nhân, người ngươi tìm làm Thánh nam tế tự đây hả? Lão phu thấy không cần khảo hạch nữa, kéo ra ngoài trảm là được rồi.
- Đại trưởng lão nói đúng!
- Dám coi bề trêи trong cung điện không ra gì, tùy ý ồn ào, loại người này sao có thể làm Thánh nam tế tự Hạ Lan bộ lạc ta!
Đám trưởng lão phụ họa.
- Trảm?
Hạ Lan Phi cười nói:
- Đại trưởng lão, ngươi không quản hậu quả?
Đại trưởng lão lạnh nhạt hỏi lại.
- Hậu quả gì?
Hạ Lan Phi liếc Vân Phi Dương một cái, nói:
- Thân phận người này thật đơn giản, nếu như trảm hắn, sẽ là một tràng tai nạn đối với Hạ Lan bộ lạc ta.
Mấy Trưởng lão nghe vậy, nhất thời cười rộ lên.
Tứ trưởng lão còn cười lạnh nói:
- Một gia hỏa suy nhược có thể có thân phận gì?
"Ba!"
Đột nhiên, tiếng bạt tay thanh thúy vang lên trong cung điện.
Gương mặt Tứ trưởng lão nhất thời hiện ra rõ hình bàn tay, hắn ngạc nhiên nhìn Vân Phi Dương, phẫn nộ quát.
- Ngươi...
- Không phục?
Vân Phi Dương nói:
- Đến đánh ta đi.
"Vù vù —— "
Tứ trưởng lão nhất thời bộc phát ra Ma khí Linh Vương hậu kỳ, rõ ràng muốn động thủ.
Thanh âm Hạ Lan Phi lạnh lùng truyền ra.
- Tứ trưởng lão, người này là đệ tử của A Tu La đại nhân, trước khi ngươi động thủ thì phải suy nghĩ cho kỹ.
Câu nói này xuất ra, toàn trường tĩnh mịch.
"Ha ha ha!"
Sau đó, tất cả Trưởng lão đều cười ha hả, phảng phất như nghe được chuyện cười nhất thế giới.
A Tu La đại nhân biến mất mấy ngàn năm, tuy không muốn thừa nhận, nhưng rất nhiều Ma Linh đều biết, lão nhân gia đã sớm qua đời, làm sao lại có đệ tử!
Phàm là Ma Linh có IQ đều sẽ không tin.
Đại trưởng lão không cười, hắn xụ mặt, nói:
- Ngươi đang khinh nhờn A Tu La đại nhân.
Hạ Lan Phi thản nhiên nói:
- Là ngươi, không phải ta.
Nói xong nhìn về phía Vân Phi Dương, trong ánh mắt lấp lóe dị dạng.
Đây là một loại ánh mắt câu thông, Vân Phi Dương như có lĩnh ngộ, hắn lạnh lùng nói:
- Đám lão gia hỏa các ngươi mở to hai mắt nhìn cho ta.
"Xoát!"
Đột nhiên, trong bàn tay hắn hiện ra Địa Hỏa, nhiệt độ trong cung điện nháy mắt kéo lên cao.
Đại trưởng lão khẽ giật mình, sau đó cả kinh hô to.
- Địa hỏa!
Địa Hỏa trong Ma Linh Tộc chỉ có A Tu La nắm giữ qua. Chẳng lẽ, người này thật sự là đệ tử của lão nhân gia?
Tứ trưởng lão vốn đang phẫn nộ nhất thời thu hồi Ma khí.
Khi Vân Phi Dương bộc lộ ra Địa Hỏa, Trưởng lão ở hiện trường đã tin mấy phần, dù sao thứ như Địa Hỏa chỉ có thể kế thừa, tuyệt không thể tự hành lĩnh ngộ.
"Ai."
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
- Vốn ta không muốn bại lộ thân phận, vi sư tôn đã nói qua, sau khi xuống núi phải khiêm tốn, nhưng gặp phải đám lão gia hỏa có mắt không tròng như các ngươi, đành phải công bố thân phận.
Làm một cao thủ lừa gạt.
Nếu không biểu hiện một phen thì không còn gì để nói.
"Phù phù."
Nhưng vào lúc này, một Tiểu Chung đột nhiên rơi xuống từ trêи người Vân Phi Dương, bốn phía tràn ngập âm sát khí.
Bọn người Đại trưởng lão thấy thế nhất thời sợ hãi, bởi vì nhìn tạo hình thì vật này rõ ràng là Luyện Hồn Chung mà cổ thư chỗ ghi chép!
- Ai nha.
Vân Phi Dương vội vàng nhặt mô phỏng Luyện Hồn Chung lên bỏ vào ngực, lúng túng nói:
- Ta sơ ý quá!
Cố ý.
Nhất định là cố ý!
Nếu như Địa Hỏa để bọn hắn tin một nửa, thì khi mô phỏng Luyện Hồn Chung xuất hiện, tất cả đám người đã hoàn toàn tin!
Tên này thật sự là đệ tử của A Tu La đại nhân!
Tất cả trưởng lão nhao nhao thu hồi ngạo khí, mắt nhìn Vân Phi Dương tuy không quá tôn kính, nhưng ôn hòa hơn không ít.
Hạ Lan Phi thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão, đệ tử của A Tu La đại nhân thân phận cao quý, ngươi dám trảm?
- Không dám, không dám!
Đại trưởng lão nói nhanh.
Đây là tràn cảnh mà Hạ Lan Phi muốn xem.
Nàng quét mắt một vòng nhìn các Trưởng Lão tại hiện trường, nói:
- Hắn còn cần khảo hạch để đảm nhiệm Thánh nam tế tự của Hạ Lan bộ lạc ta không?
Tất cả trưởng lão câm như hến.
Không nói tên này có phải đệ tử A Tu La hay không, vẻn vẹn việc hắn nắm giữ Địa Hỏa cùng mô phỏng Luyện Hồn Chung đã đủ tư cách.
Hạ Lan Phi đi đến chủ vị, phiêu nhiên ngồi xuống, nói:
- Tuyên bố với tộc nhân, ba ngày sau cử hành đại điển nhậm chức Thánh nam tế tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.