Chương trước
Chương sau
Tam trưởng lão vì nhi tử, lựa chọn xếp hàng, điều này khiến bình dân mừng thầm một phen.
Phải biết, những quý tộc này bình thường từng người diệu võ dương oai, mắt cao hơn đầu, nhưng trước mặt Thánh nam tế tự, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời.
Vân Phi Dương lại chiếm được không ít hảo cảm.
Thành lập Uy vọng là một quá trình tiến hành theo chất lượng, vô tri vô giác hình thành trong lòng mỗi người.
Trước mắt.
Vân Phi Dương đã nắm được tâm lý bình dân Hạ Lan bộ lạc, uy vọng đã hình thành, đây là một cỗ lực lượng đối kháng quý tộc.
Đương nhiên.
Còn thiếu rất nhiều.
Vân Phi Dương muốn cũng không phải chưởng khống bình dân, hắn cũng phải từ từ thẩm thấu quý tộc, phân hóa thế lực Trưởng lão đoàn.
Tam trưởng lão thương con sốt ruột tình nguyện đi ra ngoài xếp hàng là một cơ hội tốt.
Ước chừng một canh giờ.
Rốt cục đến phiên con trai của Tam trưởng lão, Hạ Lan Tôn.
Vân Phi Dương khoác tay lên mạch đập của hắn, một phen chẩn bệnh rồi cau mày nói:
- Tam trưởng lão, bệnh này của con ngươi đã phát triển đến cấp độ vô cùng nghiêm trọng!
"A?"
Hạ Lan Tôn xém chút hoảng sợ khóc.
Hắn mới hơn hai mươi, cũng không muốn chết sớm như vậy.
Tam trưởng lão thì chỉ có một đứa con trai, tự nhiên rất yêu thương, nghe Vân Phi Dương nói thế, nhất thời khẩn trương:
- Tế tự, con ta còn có cứu hay không?
- Cái này…
Vân Phi Dương hơi trầm ngâm, nói:
- Dược vật trị liệu rất khó khống chế bệnh tình, muốn cứu nhi tử ngươi thì nhất định phải vận dụng Luyện Hồn Chung tới áp chế mầm bệnh.
Tam trưởng lão trừng to hai mắt.
Luyện Hồn Chung của A Tu La đại nhân là một chí bảo cường đại, có thể luyện hóa vạn vật, hắn lần đầu tiên nghe nó có thể chữa bệnh!
- Tam trưởng lão.
Vân Phi Dương nói:
- Ta thấy ánh mắt ngươi lộ ra vẻ không tin, như vậy thì mời trở về đi.
Tam trưởng lão nhất thời rối rắm.
- Phụ thân!
Hạ Lan Tôn yếu ớt nói:
- Nên mời tế tự trị liệu đi.
Bệnh mình tự mình biết, lại kéo dài thêm, không chừng trời sáng sẽ vẫn lạc, đã như vậy chẳng bằng thử một lần.
"Ai."
Tam trưởng lão cắn răng, nói:
- Được.
Bên ngoài Giáo đường.
Mô phỏng Luyện Hồn Chung hóa cao năm trượng lập trêи mặt đất, quanh thân nhất thời tản ra khí tức uy nghiêm mà âm trầm.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trêи mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi khẽ nhúc nhích, giống như đọc chú ngữ gì đó, cực giống một tên đại thần côn.
Chung quanh, rất nhiều Ma Linh ngồi xếp bằng trêи mặt đất, hai tay dán ngực, hướng về Luyện Hồn Chung mặc niệm lại phảng phất như đang cầu nguyện.
"Ông!"
Đột nhiên, Luyện Hồn Chung truyền tới tiếng vang khẽ.
Vân Phi Dương mở mắt, hai tay nâng lên một chút, hô.
- Lên!
"Hưu!"
Mô phỏng Luyện Hồn Chung được linh niệm thao túng chuyển qua khoảng không trêи người Hạ Lan Tôn, sau đó chìm xuống bao hắn lại.
Quá trình này rất chậm, Tam trưởng lão nơi xa mắt thấy nhi tử mình bị trùm, tâm thần không khỏi khẩn trương.
- Tam trưởng lão, ngươi thật có dũng khí.
Nhị trưởng lão bên cạnh cười lạnh nói.
- Căn cứ ghi chép, chí bảo này của A Tu La đại nhân năm đó trong lúc nhất thống Ma Linh Tộc đã trấn áp luyện hóa không ít cường giả, bên trong âm sát khí nồng đậm, con của ngươi bị trùm vào, sợ rằng dữ nhiều lành ít.
Một Trưởng lão khác thản nhiên nói.
Tam trưởng lão nghe bọn hắn nói như vậy, nhất thời tức giận.
Con ta mắc bệnh nan y, thật vất vả mới có cơ hội cứu trị, đám lão gia hỏa các ngươi chỉ biết ở chỗ này châm chọc!
"Phốc —— "
Đột nhiên, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu.
Tam trưởng lão thấy thế, sắc mặt nhất thời đại biến, sợ nhi tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Không được!
Vân Phi Dương vuốt ngực, nói:
- Âm sát khí bên trong quá mạnh, cần lực lượng càng mạnh hơn đến ức chế, các ngươi mau tới đây, lấy ma niệm khống chế nó!
"Xoát!"
Tam trưởng lão lập tức chạy qua.
Không nói gì đã ngồi xếp bằng xuống, điều động ma niệm dung nhập vào trong chuông.
Nhưng.
Vừa tiếp xúc Luyện Hồn Chung, một lực bài xích cường đại nhất thời sinh ra khiến hắn phun máu, lại đau khổ gượng chống.
Lực lượng thân tình, chủng tộc nào cũng có!
Vân Phi Dương nhìn về phía mấy tên khác Trưởng lão, quát:
- Mau tới đây!
Bọn người Nhị trưởng lão ngoảnh mặt làm ngơ.
Dùng ma niệm áp chế âm sát khí của mô phỏng Luyện Hồn Chung, nhẹ thì thổ huyết, nặng thì nguy hiểm sinh mệnh. Vì con trai của tam trưởng lão để mình lâm vào cảnh nguy hiểm, khẳng định không thể.
- Yên tâm đi!
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Kết hợp ma niệm chúng ta có thể áp chế âm sát khí, nhiều lắm thụ chút nội thương.
- Ta còn có việc, cáo từ!
Nhị trưởng lão chắp tay một cái, lúc này rời đi.
Mấy tên khác trưởng lão cũng nhao nhao tan tác như chim muông, hiển nhiên cho thấy thái độ, không thể vì một tên tiểu bối mà để mình thụ thương.
- Các ngươi…
Tam trưởng lão giận không nhịn nổi.
Ngày bình thường giao tình không tệ, đến thời khắc mấu chốt, từng tên chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương thoải mái.
Hạ Lan Tôn bệnh, tuy có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể dùng thuốc sư tỷ chữa tốt. Điều động mô phỏng Luyện Hồn Chung vì muốn loại hiệu quả này, để mấy Trưởng lão sinh ra khoảng cách, từ đó ly gián bọn họ.
"Ai."
Vân Phi Dương khổ sở nói:
- Tam trưởng lão, hai người chúng ta lực lượng không đủ, nhất định phải từ bỏ trị liệu, con của ngươi phó thác cho trời đi.
Tam trưởng lão nghe xong, mặt xám như tro.
"Xoát —— "
Một trận gió thổi tới, chỉ thấy Hạ Lan Phi thủ trước người hai người, nàng ngồi xếp bằng xuống, ngọc vung tay lên, không chút do dự dán lên mặt chuông.
Tam trưởng lão thấy thế, đột nhiên đại hỉ, Linh Hoàng đại nhân thực lực mạnh mẽ, nàng đến giúp đỡ, còn mạnh hơn mấy tên Trưởng lão kia nhiều.
Vân Phi Dương cũng khẽ giật mình.
Hắn không ngờ nữ nhân này sẽ xuất hiện.
"Phốc!"
Đột nhiên, Hạ Lan Phi phun ra một ngụm máu, trêи gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ suy yếu, nói:
- Cùng một chỗ áp chế âm sát khí.
Khóe miệng Vân Phi Dương run rẩy.
Thân là chủ nhân mô phỏng Luyện Hồn Chung, hắn có thể thao túng âm sát khí, còn sau khi linh niệm nữ nhân kia tiếp xúc đại chung, hắn còn chưa công kϊƈɦ, nàng đã thổ huyết.
Thiên phú biểu diễn này so với chính mình thì không sai biệt bao nhiêu đâu.
- Có Linh Hoàng đại nhân xuất thủ, âm sát khí có thể áp chế!
Vân Phi Dương vội vàng nói:
- Tam trưởng lão, không được trì hoãn!
Nói nhảm.
Tam trưởng lão vì cứu nhi tử, mệnh còn không thèm đếm xỉa nói chi đến việc này.
Cứ như vậy.
Ba người xếp bằng trước chuông, một tên liều mạng áp chế, hai người liều mạng diễn kịch, tiếp tục hơn nửa ngày.
"Ông!"
Cuối cùng, Vân Phi Dương thu hồi mô phỏng Luyện Hồn Chung.
Hạ Lan Tôn một mặt mờ mịt.
Sau khi bị mô phỏng Luyện Hồn Chung bao phủ, tư duy hắn như bị khống chế lâm vào trạng thái hỗn loạn, phảng phất nhứ một giấc mộng.
- Tam trưởng lão.
Vân Phi Dương yếu ớt nói:
- Mầm bệnh trong người con trai ngươi đã bị áp chế, chỉ cần phục dụng ba ngày thuốc thì có thể khỏi hẳn.
Tam trưởng lão đại hỉ, nói ngay:
- Đa tạ Tế tự!
- Không cần cám ơn ta.
Vân Phi Dương nói:
- Nếu như không có Linh Hoàng đại nhân xuất thủ, hai người chúng ta cũng vô pháp áp chế âm sát khí.
- Linh Hoàng đại nhân!
Tam trưởng lão vội vàng hành đại lễ, quỳ gối trước mặt Hạ Lan Phi, cảm động khóc ròng ròng nói:
- Xin nhận cúi đầu của lão phu!
"Xoát!"
Hạ Lan Phi vung tay, Ma khí xuất hiện nâng Tam trưởng lão lên, nói:
- Nhanh mang con ngươi về nhà dùng thuốc đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.