A Tu La tương đương với thần minh tại Ma Linh Tộc, hắn được hậu thế cúng bái, dù Thác Bạt Linh Hoàng cũng không dám lỗ mãng.
Mà Vân Phi Dương lại xem thường.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Giống như A Tu La đã nói, chỉ là một tia linh hồn lưu lại mà thôi, chân thân có lẽ đã rời khỏi thí luyện mảnh đất.
Cho nên, hắn dám lỗ mãng, dám yêu cầu chỗ tốt.
- Không sai.
Thanh âm A Tu La truyền đến:
- Ngươi giúp ta giải vấn đề phức tạp mấy ngàn năm, một kiện chí bảo khó tỏ lòng biết ơn.
Vân Phi Dương vui vẻ.
Tên này rất dễ nói chuyện.
- Chỉ là
A Tu La tiếp tục nói:
- Trận này ta trước kia sáng tạo, bảo vật có giá trị trừ mô phỏng Luyện Hồn Chung ra, còn lại đều bị hai người các ngươi lấy đi rồi.
- Không phải chứ?
Vân Phi Dương sụp đổ.
- Một đại trận như thế, chỉ cất giữ ít đồ như vậy, ngươi cũng quá keo kiệt rồi!
A Tu La nghe được câu này, nhất thời trầm mặc.
Địa Hỏa cùng với mô phỏng Luyện Hồn Chung cửu phẩm cả hai loại đều là chí bảo khiến người ta thèm nhỏ dãi ngàn thước, tên này lại còn bảo mình keo kiệt!
- Như vậy đi
Vân Phi Dương nói:
- Ta trong hạp cốc gặp được một đầu tiểu xà, chắc là thủ hộ thú ngươi để ở đây, thực lực đầu tiểu xà này cũng tạm được, vậy để nó theo ta đi.
Ngoại giới.
Đại xà trợn tròn mắt.
Tên này mà đánh chủ ý vào mình!
- Ông
Đột nhiên, thân thể nó biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651942/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.