Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương lại tiến thêm mười trượng.
Giờ phút này, khoảng cách hắn cùng mô phỏng Luyện Hồn Chung gần hơn, càng đến gần thì có thể cảm giác được cỗ khí tức âm u nồng đậm.
Đối với cảnh giới chính mình hiện tại, vật này là một bảo bối!
- Luyện Hồn Chung hội tụ âm sát chi khí mạnh nhất thế gian, nhưng cũng có thể luyện hóa vạn vật, đồ mô phỏng này phải chăng cũng có công năng này?
Vân Phi Dương rất chờ mong.
Đương nhiên.
Hắn cũng biết.
Luyện Hồn Chung Chân là một trong 10 đại thượng cổ Thần Khí Thần Giới, uy lực mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng.
Loại đồ chơi mô phỏng này có thể có được một phần trăm uy lực cũng đã không tệ.
Nhưng vào lúc này, hoang vu thanh âm tiếp tục vang lên.
- Đề thứ tư!
Vân Phi Dương và Thác Bạt Linh Hoàng vểnh tai.
- Hà vi đạo.
- Hà vi đạo?
Hai người trợn tròn mắt.
Đây là vấn đề gì?
Muốn chỉ Ma đạo hay võ đạo?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Trong hiểu biết của hắn, cái gọi đạo bao hàm rất nhiều.
Nhân loại tập võ là một loại võ đạo, Ma tộc tập võ coi là một loại Ma đạo, tu kiếm xưng kiếm đạo, trận pháp lại được xưng Trận Đạo.
Tuy tên không giống nhau, nhưng quy về Đại Đạo.
Đại Đạo 3000, trăm sông đổ về một biển, vô luận võ đạo, hay Ma đạo, chỉ cần tu luyện tới cực hạn, cuối cùng đều sẽ đi đến cùng một con đường.
Nhân loại và Ma Linh Tộc chỉ biết võ đạo, ma đạo, nhưng đối với chữ Đạo này, lại khó có thể lý giải.
Đương nhiên.
Lĩnh ngộ hàm nghĩa "Đạo", không phải tu vi bọn họ hiện tại có thể.
Dù Vân Phi Dương đã từng là Chiến Thần cao quý, lý giải "Đạo" cũng rất ít, dù sao, lấy tính cách vô sỉ của hắn, tuyệt sẽ không nhẫn nại đi đào sâu tìm hiểu đạo.
Thác Bạt Linh Hoàng ngây người, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Ngay lúc này, khóe miệng Vân Phi Dương nhẹ nhàng giương lên, hiện ra một vòng mỉm cười, nói:
- Có vật hỗn thành, Tiên Thiên địa sinh.
- Tịch hề liêu hề, độc lập mà không đổi, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên địa mẫu.
- Bất tri danh, tự chi viết đạo!
Hắn cất cao giọng nói tiếp:
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!
Câu nói này sau khi hắn lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết tầng 12, sư phụ tiện nghi truyền đến cho hắn.
Trong suy nghĩ của hắn, lời tên sư phụ này có chỗ hơn người, cho nên thuận miệng nói ra.
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo
- Đạo pháp tự nhiên
Hoang vu thanh âm nỉ non như lâm vào trầm tư.
Thời gian dần đi qua.
- Ha ha ha!
Đột nhiên, trong không gian truyền đến tiếng cười to, loại cảm giác này giống như câu đố phức tạp nhiều năm đột nhiên có lời giải, sinh ra hưng phấn không thể ức chế.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
- Sẽ không bị điên chứ?
Quả nhiên.
Sư tôn tiện nghi của ta thật là một tên thần côn, một câu đã làm cho người khác điên.
Ngoại giới.
Đại xà kinh ngạc nói:
- Chủ nhân đến?
Trận pháp này do A Tu La bố trí, hắn bắt một đầu Linh Ẩn Xà đến phụ trách trấn thủ, sau đó rời đi.
Đến nay đã qua hơn sáu nghìn năm, Linh Ẩn Xà năm đó sớm đã qua đời, nhưng đời sau của nó thủy chung kéo dài chức trách thủ vệ trận pháp.
Linh Ẩn Xà đời đời thủ hộ trận pháp biết thanh âm trong trận pháp tuy xuất từ miệng chủ nhân, nhưng lời nói như thế đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó, mỗi lần có người khảo nghiệm tiến vào, đều sẽ lần lượt lặp lại.
Nhưng hôm nay thanh âm chủ nhân không hề lập lại như mấy lần trước, lại ẩn giấu thoải mái lâm ly, nụ cười ha hả này còn là lần đầu tiên xuất hiện!
Vào lúc này.
Trong Thiên Địa Kỳ Bàn, tiếng cười dần ngừng lại, hoang vu thanh âm vang lên lần nữa:
- Người trẻ tuổi, ngươi tên gì?
Đại xà nghe vậy, hai mắt hiện vẻ chấn kinh.
Thật sự là chủ nhân.
- Xoát!
Đại xà đặt đầu cúi xuống đất như đang cúng bái.
Người trẻ tuổi?
Vân Phi Dương cười.
Nếu như chỉ luận tuổi tác, trong Vạn Thế Đại Lục và Ma Linh Tộc này, ai có tư cách xưng hắn như thế?
Hắn hỏi ngược lại.
- Ngươi là ai?
Vân Đại Tiện Thần ngang ngược như thế.
Hoang vu thanh âm đáp:
- Đi qua hơn bảy nghìn năm, lão phu sớm đã quên tên mình.
Dát.
Vân Phi Dương ngây người.
Câu nói này không phải câu nói trước đó mình nói với Thác Bạt Linh Hoàng dưới tảng đá lớn à? Lúc ấy nói như vậy để tên kia hiểm lầm mình là A Tu
Chờ chút!
Vân Phi Dương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói:
- Ngươi là A Tu La?
Tên này rốt cục nhận thức được.
- Không sai.
Hoang vu thanh âm thừa nhận.
Vân Phi Dương nghe thế, xém chút ngất.
Nguyên lai mình trong lúc vô tình tiến vào trận pháp tìm cơ duyên do A Tu La lưu lại, như vậy, trước đó chính mình khoác lác, thật mẹ nó đoán đúng!
- A Tu La đại nhân!
Nghe được hoang vu thanh âm thừa nhận, nội tâm Thác Bạt Linh Hoàng nhấc lên cự lãng thao thiên, nếu như không phải thân thể bị khống chế, hắn tuyệt đối giống như đại xà, quỳ bái.
Thời điểm Vân Phi Dương giả vờ thần bí, hắn chỉ bán tín bán nghi, nhưng nghe được Địa Hỏa, lại gặp được mô phỏng Luyện Hồn Chung, hắn đã khẳng định, đây là cơ duyên A Tu La lưu lại.
Bây giờ, thanh âm lại chính miệng thừa nhận, nói cách khác, cường giả biến mất 7000 của Ma Linh Tộc cũng chưa chết, hắn vẫn còn sống!
Tin tức này nếu như truyền đi sẽ làm toàn bộ Ma Linh Tộc dậy sóng!
- Người trẻ tuổi.
A Tu La Đạo:
- Ngươi bây giờ có thể nói ra tên ngươi chưa?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta gọi Vân Phi Dương.
Thác Bạt Linh Hoàng khẽ giật mình.
Hắn không phải gọi Đại Gia à? Tại sao lại đổi tên?
- Vân Phi Dương
A Tu La nói:
- Danh tự cũng không phải tên của Ma Linh Tộc, ngươi chẳng lẽ là nhân loại?
Vân Phi Dương đáp.
- Xem như thế đi.
Không bị trấn áp, hắn là Thần tộc, là Chiến Thần, sau khi bị trấn áp tu vi hoàn toàn mất sạch, không khác gì phàm nhân.
Thác Bạt Linh Hoàng trợn to mắt, nguyên lai tên này là nhân loại, tại sao không có khí tức độc hữu của nhân loại!?
- Khó trách.
A Tu La cảm thán.
- Trêи đời này, sợ chỉ có trí tuệ nhân loại mới có thể ngộ ra "Đạo" chân chính.
- Vân đạo hữu.
Hắn tiếp tục nói:
- Đa tạ ngươi giải hoặc vấn đề làm rối ta mấy ngàn năm, để biểu cảm kϊƈɦ, khảo nghiệm tiếp theo không cần tiến hành, ngay bây giờ, ngươi chính là chủ nhân của mô phỏng Luyện Hồn Chung.
- Cái này cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Thác Bạt Linh Hoàng muốn khóc, mười đề mới ra bốn đã kết thúc, quá không công bằng đi!
- Xoát.
Lực lượng trói buộc Vân Phi Dương biến mất, thu hoạch được tự do.
A Tu La nói tiếp.
- Vân đạo hữu, một tia linh hồn ta lưu lại ở đây, cũng không thể tiếp tục tồn tại quá lâu, ngày khác nếu gặp nhau, chắc chắn chúng ta sẽ nói chuyện.
- Đừng đi!
Vân Phi Dương vội vàng ngăn lại.
A Tu La thanh âm truyền đến:
- Vân đạo hữu, còn có việc sao?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta giúp ngươi phá giải vấn đề phức tạp mấy ngàn năm, nếu như ngươi lĩnh ngộ, có lẽ sẽ bước vào cảnh giới cao hơn, bực ân tình này chỉ đáng một bảo vật phỏng chế, không khỏi quá keo kiệt rồi!
Khóe miệng Thác Bạt Linh Hoàng co giật.
Mẹ nó.
Tên này vậy mà dám bàn điều kiện với A Tu La đại nhân, thật chán sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.