Chương trước
Chương sau
Ngoại giới.
Cuồng phong vẫn như cũ thổi qua bốn phía, vô số cát vàng tung bay như muốn chôn lấp thiên địa.
Dưới hoàn cảnh ác liệt này, Ma Linh phổ thông sẽ bị cuốn bay, dù Linh Vương hành động cũng rất gian nan.
Bất quá.
Vào lúc này, dưới hoàn cảnh đó, một bóng ngươi dáng vóc thon dài dần xuất hiện, hắn không nhìn điều kiện tự nhiên mà chỉ nhàn nhã bước tới.
Thác Bạt Linh Hoàng rốt cục truy tung đến đây, lúc này hắn đang đứng trước cự thạch, ma niệm phóng thích nhìn thấy từng hình ảnh đã xảy ra trước đó.
Rất nhanh.
Nhìn thấy Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê ngừng tại đây.
- Hả?
Đột nhiên thần sắc Thác Bạt Linh Hoàng nghiêm túc.
Bởi vì hắn tiếp tục xem thì thấy hai người trong nháy mắt biến mất, phảng phất như thuấn di!
- Chẳng lẽ mục tiêu mấy ngày nay truy tung, lại là Linh Hoàng không yếu hơn mình?
Hắn lẩm bẩm.
Vân Phi Dương mang theo Lâm Chỉ Khê tiến vào thế giới của mình, làm Thác Bạt Linh Hoàng ngộ nhận thuấn di.
Điều này cũng có thể hiểu được, phải biết trong hiểu biết của hắn một người có thể đột nhiên biến mất thì chỉ khi đạt đến Hoàng Cấp mới làm được.
Thác Bạt Linh Hoàng nói:
- Hai người đã đi đâu?
Hắn phỏng đoán đủ mọi khả năng nhưng sẽ không nghĩ tới một hạt cát đang bám trêи đá sẽ ẩn chứa một phương thế giới, người hắn muốn tìm đang ở bên trong.
Vân Phi Dương dựa vào Linh Niệm cường đại thấy Thác Bạt Linh Hoàng, cũng nghe được đối phương lẩm bẩm, ngạc nhiên nói:
- Tên này truy tung mình mấy ngày?
Có thể bộc phát ra khí tức cường đại, hắn khẳng định đối phương đạt tới Linh Hoàng, như vậy là một trong bát đại Linh Hoàng của Ma Linh Tộc.
Còn về thân phận, Vân Phi Dương cơ bản có thể xác định, người này là Linh Hoàng Thác Bạt bộ lạc.
Dù sao, hắn đến mảnh đất thí luyện mới một tháng, cũng chỉ đắc tội mỗi Thác Bạt bộ lạc.
- Chậc chậc.
Hắn cười nói:
- Cũng may sớm tiến vào đây, nếu không sẽ bị hắn bắt tại trận.
Khí tức Thác Bạt Linh Hoàng bạo phát quá mạnh, Vân Phi Dương không có tự tin chiến thắng, trừ phi Thần lực cánh tay phải vẫn còn thì mới có thể.
Sau khi kinh sợ dọa Đại Địa Ma Nham Thú thối lui, cánh tay phải vẫn còn tê liệt, Thần lực cũng chưa ngưng tụ lại được, hắn chỉ có thể tiếp tục ẩn trốn trong tiểu thế giới của mình chờ tên này rời đi.
Đáng tiếc, Thác Bạt Linh Hoàng cũng không rời đi, hắn xếp bằng dưới tảng đá, bắt đầu tĩnh toạ.
Mấy ngày truy tung, hắn liên tục dùng năng lực tái hiện hình ảnh quá khứ cùng thuấn di cho nên dù Linh Hoàng hắn cũng có chút chịu không nổi, phải khôi phục một phen mới có thể hành động.
Như thế làm Vân Phi Dương phiền muộn.
Tiểu thế giới của hắn, có thể vĩnh cửu đưa sinh mệnh ngoại lai vào ở, nhưng mình tiến vào thì lại có thời gian hạn chế, lấy thực lực hắn bây giờ chỉ có thể ẩn núp trong này ba ngày.
Tên này nếu không đi, mình có thể sẽ trực tiếp xuất hiện trước mặt của hắn, đến lúc đó tuyệt đối chạy không thoát.
Một ngày.
Ngoại giới, cuồng phong dần dừng lại.
Thác Bạt Linh Hoàng vẫn xếp bằng trước cự thạch, hấp thu Ma khí, không hề có tính toán rời đi.
Vân Phi Dương trở nên nóng lòng.
Lại qua một ngày.
Toàn thân Thác Bạt Linh Hoàng phủ đầy cát vàng, vẫn như lão tăng tĩnh toạ không nhúc nhích, tâm cảnh vững như bàn thạch.
Đạt tới cấp bậc này, tiến vào trạng thái tĩnh toạ dù cho có mấy ngày mấy tháng, đều chỉ rất bình thường.
- Không được.
Vân Phi Dương chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong thành trấn, nói:
- Nhất định phải nghĩ biện pháp.
Cuối cùng.
Ngày thứ ba đến.
Vân Phi Dương bị vô tình truyền tống ra ngoài, xuất hiện trước cự thạch.
Xoát!
Trong nháy mắt hắn xuất hiện, Thác Bạt Linh Hoàng hấp thu Ma khí đã cảm giác được, hắn bỗng mở ra mắt nhìn về phía đối phương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngưng kết, tràng diện thật có chút khó coi.
- Khặc khặc kiệt.
Đột nhiên, Vân Phi Dương mở miệng nói:
- Tiểu quỷ, ngươi ở chỗ này làm gì?
Âm thanh rất già nua.
Hắn mặc áo đen toàn thân, trêи mặt bịt kín làm cho người khác nhìn không rõ chân dung.
Trầm tư suy nghĩ suốt đêm, Vân Phi Dương quyết định vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, che lấp chân dung, giả mạo cao thủ, hi vọng có thể lừa gạt qua một kiếp.
Năm đó tại Bách Thảo Dược Cốc, tên này đã từng lừa gạt qua Nhiễm gia nhị trưởng lão, lúc này lại lừa gạt thêm một lần cũng coi như lô hỏa thuần thanh.
Quả nhiên.
Thác Bạt Linh Hoàng mắc lừa.
Ánh mắt của hắn hiện ra kinh ngạc cùng kiêng kị.
Cũng không phải bởi vì Vân Phi Dương bắt chước lão giả tang thương làm hắn kiên kị mà vì có người lặng yên không một tiếng động xuất hiện vậy mà hắn không phát giác được tí gợn sóng ba động nào!
Mà.
Quanh thân người này lại không có khí tức ba động!
Điều này thật đáng sợ.
Phải biết.
Không có khí tức ba động chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, không có tu vi, thứ hai là che giấu tu vi.
Đại hoang mạc ác liệt này, người không có tu vi tuyệt đối không thể đến. Cho nên, Thác Bạt Linh Hoàng không cần suy nghĩ cũng kết luận được người này ẩn giấu thực lực!
Ngay cả mình cũng nhìn không thấu tu vi đối phương, thực lực người này khẳng định phi thường khủng bố!
Cao thủ.
Tuyệt đối là cao thủ!
Thác Bạt Linh Hoàng suy nghĩ một hồi, thành công bị Vân Đại Tiện Thần lừa gạt.
Bất quá, tuy khϊế͙p͙ sợ, nhưng hắn lập tức che giấu tâm tư mình, hắn dò hỏi:
- Ngươi là ai?
Vân Phi Dương giả bộ trầm tư, nói:
- Đi qua hơn bảy nghìn năm, lão phu sớm đã quên tên mình rồi.
Không thể không nói, loại giọng điệu của cao thủ thần bí này, cái cảm giác tang thương kia quả thực vô cùng chân thật.
Hắn vốn đã sống một vạn ba ngàn năm, lại đã từng là Chiến Thần cao quý, toát ra phong phạm cường giả thì chỉ là việc cỏn con.
Người khác muốn học, cũng học không được.
- Hơn bảy nghìn năm?
Thác Bạt Linh Hoàng nhất thời hãi hùng khiếp vía.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới một người, người kia tại bảy ngàn năm trước thống nhất Ma Linh Tộc, khai sáng văn minh, cũng đột nhiên biến mất. Ma Linh Tộc Thủy Tổ —— A Tu La!
Không thể!
Tuyệt đối không thể!
Thác Bạt Linh Hoàng cả kinh nói:
- A Tu La đại nhân biến mất lâu như vậy, khẳng định đã qua đời, làm sao có thể còn sống!
Nhưng
Toàn bộ Ma Linh Tộc thậm chí bát đại Linh Hoàng, thực lực mặc dù có mạnh có yếu nhưng cũng kém không xa lắm.
Lại có ai có thể trước mặt mình ẩn giấu thực lực hoàn mỹ như thế?
Thác Bạt Linh Hoàng nhất thời mê loạn.
Nếu như cao nhân trước mặt là A Tu La biến mất mấy ngàn năm, đổi lại là người nào cũng không tin.
Nhưng mà.
Để hắn nhìn không thấu tu vi cho dù phóng mắt toàn bộ Ma Linh Tộc, trừ dạng cường giả đứng đầu này thì còn có ai?
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương trầm giọng nói:
- Tiểu quỷ, ngươi tới nơi này có mục đích gì.
- Ta…
Thác Bạt Linh Hoàng vội cung kính nói:
- Vãn bối tới nơi đây lịch luyện, hi vọng có lĩnh ngộ, có thể đột phá cảnh giới cao hơn.
Dù không cách nào xác định thân phận người áo đen, nhưng có thể hoàn mỹ ẩn giấu tu vi thì cũng đại biểu thực lực mạnh hơn chính mình, cho nên trước không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Vân Phi Dương nói:
- Tuổi còn trẻ, đã đạt tới Linh Hoàng thật hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý! Ngươi ta hôm nay đã có thể gặp nhau, cũng coi như hữu duyên, lão phu đưa ngươi một trận tạo hóa, thế nào?!
Thác Bạt Linh Hoàng khẽ giật mình.
Xoát.
Vân Phi Dương chỉ hướng chỗ sâu đại hoang mạc, nói:
- Bên trong cất giấu một phần cơ duyên lão phu lưu cho hậu nhân, nếu như ngươi có thể thu được, có lẽ sẽ lĩnh ngộ được chân nghĩa bước vào cảnh giới cao hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.