Chương trước
Chương sau
Ven hồ trước có một tảng đá lớn.
Lâm Chỉ Khê ngồi trêи đó. Giờ nàng đã sớm thay đổi trang phục sạch sẽ trắng toát, phảng phất như tiên tử nhẹ nhàng.
Nàng đánh giá phương thế giới này, nói:
- Lớn hơn lần đầu tiên ta đến nhiều.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cảnh giới ta càng tăng, thế giới sẽ mở rộng.
Đột phá Linh Vương hậu kỳ, diện tích tiểu thế giới trong cơ thể hắn đã có thể so với Thiết Cốt Thành.
Nếu như Ma đạo cùng kiếm vũ hai đạo đều tăng lên đến Hoàng Cấp, tiểu thế giới sẽ mở rộng kinh khủng.
Đương nhiên.
Toàn bộ ba đạo phá Hoàng cấp cũng cần thời gian rất lâu.
Hiện tại, bởi vì hoàn cảnh không có Linh lực hạn chế kiếm vũ hai đạo của Vân Phi Dương hoàn toàn không tăng lên một chút nào.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Nếu như không phải vào trong này xem thử, thực khó tưởng tượng được trong cơ thể huynh sẽ ẩn giấu một phương thế giới.
Vân Phi Dương thở dài:
- Ngay cả chính ta cũng không nghĩ tới Nghịch Thiên Quyết này nghịch thiên như thế.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ma Linh Trà bộ lạc được đưa vào đây đã thích ứng chưa?
Ba.
Vân Phi Dương vỗ ót một cái, nói:
- Ta quên mất.
Lâm Chỉ Khê im lặng.
Một khu vực của thế giới này được trận pháp to lớn bao phủ, bên trong chính là nơi cư trụ của Ma Linh Trà bộ lạc.
Giờ phút này.
Trăm Ma Linh cường tráng khí thế ngất trời chặt cây, xây dựng phòng ốc để ở lại.
Mấy ngày ngắn ngủi.
Phiến khu vực này đã có hình thức ban đầu của thành trấn.
Rất nhiều Ma Linh còn nhỏ đang rong chơi chạy nhảy trêи cánh đồng hoa cỏ, đám nhỏ đuổi theo bướm cùng chim chóc, trêи mặt đầy nụ cười.
Trà Mộc ngồi trong đình vừa mới dựng, nhìn hài đồng vui sướиɠ chơi đùa, cũng mỉm cười theo.
Trong thế giới của Vân Phi Dương tuy không có Ma khí làm cho bọn họ không cách nào tu luyện, nhưng hoàn cảnh ưu mỹ, bầu trời trong trẻo, tuyệt đối là địa phương sinh tồn tốt nhất.
- Tiểu thư.
Apono đi tới, nói:
- Đình viện Tù trưởng đã kiến tạo xong.
- Ừm.
Trà Mộc gật đầu.
Tâm lý lại có chút chua xót.
Từ khi gả cho Lão Công, tính cách hắn trở nên thay đổi, hắn chỉ đưa mọi người đến nơi đây rồi sau đó không tới nữa, có phải đã quên mình rồi?
- Ai.
Trà Mộc than nhẹ.
Nhưng vào lúc này, hài đồng đang chơi đùa vui sướиɠ hô to:
- Tù trưởng đến! Tù trưởng đến!
Trà Mộc đứng lên nhìn, quả nhiên thấy Lão Công từ đằng xa đi tới, Lâm Chỉ Khê theo bên cạnh.
Vân Phi Dương xuất hiện, gây nên oanh động.
Bất quá, rất nhiều tộc nhân vẫn kiêng kị, bởi vì trước khi tiến vào tiểu thế giới, Tù trưởng đại nhân thật giống như đã biến thành một người khác.
Vân Phi Dương đi tới nhìn thấy bọn hắn đã xây rất nhiều căn phòng, hiện ra một tia mỉm cười, nhất thời buông lỏng một hơi.
Làm được như vậy hẳn bình thường.
Trà Mộc nhìn hắn, thử dò hỏi:
- Lão Công, huynh không sao chứ?
Vân Phi Dương cười nói:
- Không có việc gì.
Hô.
Trà Mộc trầm tĩnh lại, cười nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
- Thế nào.
Vân Phi Dương dò hỏi:
- Đã quen thuộc chưa?
Trà Mộc ngòn ngọt cười nói:
- So với thế giới chúng ta ở trước đó thì tốt hơn quá nhiều.
Vân Phi Dương nói:
- Nếu như ưa thích, các ngươi có thể vĩnh viễn ở lại đây.
- Thật sao?
Trà Mộc hoan hỉ đi sát tới, ôm cánh tay hắn, ngực cọ qua cọ lại, nhất thời để Vân Phi Dương lâng lâng.
- Khục.
Lâm Chỉ Khê ho nhẹ một tiếng.
Vân Phi Dương vội vàng nhẹ nhàng đẩy Trà Mộc ra, nghiêm túc nói:
- Đương nhiên là thật.
Nói xong, cho nàng một ánh mắt.
Trà Mộc giống như lĩnh ngộ.
Nàng đi trước mặt Lâm Chỉ Khê, cười nói:
- Tỷ tỷ.
- Đúng rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đều là người một nhà, về sau cứ xưng hô tỷ muội đi.
Lâm Chỉ Khê nguýt hắn một cái.
Vân Phi Dương đi tới đình viện Tù trưởng.
Trà Mộc một mực vây quanh Lâm Chỉ Khê trò chuyện, dưới cái nhìn của nàng, đây là chính thất của Lão Công, mình chỉ là người đến sau nhất định phải lấy lòng để nàng tán thành, về sau mới có thể có cuộc sống tốt.
Tiến vào đình viện.
Vân Phi Dương suy tư, thế giới của mình, tự mình làm chủ, để Ma Linh Tộc vĩnh cửu ở lại không có vấn đề, nhưng không thể vì ở lại đây mà hoang phế tu luyện.
Phải biết.
Loại tộc loại này có ưu thế tiên nhiên, nếu như chỉ vì sinh tồn mà ở lại đây không tu luyện thì ưu thế này sẽ từ từ suy thoái.
Có biện pháp.
Vân Phi Dương rời đình viện, đi vào một mảnh khu Vực chưa khai phát gần thành trấn, tiện tay loại trừ cây cỏ bắt đầu bố trí trận pháp.
Trận pháp này khá phức tạp, bao hàm lực trận cường điệu, còn có đại trận ngăn cách.
Trọn vẹn một canh giờ.
Vân Phi Dương mới bố trí xong, quy mô trận pháp có thể chứa trăm người, hắn đi vào khu vực trung tâm trận pháp xếp bằng xuống, bắt đầu câu thông Ma Hạch trong thân thể.
Vù vù
Trong khoảnh khắc, Ma khí bàng bạc điên cuồng tràn vào trận pháp, trong nháy mắt đã tràn ngập nơi đây, hắn thao túng Ma khí chuyển biến hóa thành trạng thái nguyên thủy.
Làm tốt những việc này xong, hắn gọi huynh đệ Tát Mạn đến.
- Tê!
Vừa tiến vào trận pháp, sắc mặt Tát Mạn và Tát Bỉ đột nhiên dữ tợn, trêи thân phảng phất cõng một tòa núi lớn, nặng nề mức bước đi khó khăn.
Để bọn hắn càng khϊế͙p͙ sợ là.
Nơi này không chỉ có trọng lực cường đại, mà còn có Ma khí bàng bạc tinh khiết đến cực điểm!
Sau khi Vân Phi Dương hấp thu Ma khí phẩm chất ngang với Thần lực, Ma Hạch uẩn ɖu͙ƈ Ma khí cũng cực kỳ tinh thuần, có thể nói Ma khí hắn uẩn ɖu͙ƈ tương đương với Ma khí của Ma Giới!
Hắn dò hỏi:
- Nơi này thế nào?
Tát Mạn chống cự trọng lực, đáp:
- Chủ nhân, nếu có thể ở đây tu luyện, khẳng định nhanh hơn lúc trước gấp năm lần!
Gấp năm lần?
Vân Phi Dương cười nói:
- Không tệ.
Nói xong, Linh Niệm thao túng giải trừ trọng lực.
Tát Bỉ nhất thời buông lỏng, hai chân vẫn còn hơi run, tùy thời sẽ té ngã, Tát Mạn mạnh hơn hắn một chút hai chân không run, nhưng trán cũng đã đầy mồ hôi.
Cường độ trọng lực trong trận pháp đạt tới Linh Vương đỉnh phong, hai người còn có thể đứng vững được, đủ để nhìn ra cường độ nhục thân Ma Linh Tộc cực kỳ xuất sắc.
Vân Phi Dương nói:
- Về sau, các ngươi tu luyện ở đây, sinh hoạt bên ngoài.
Tát Mạn cùng Tát Bỉ nhất thời hưng phấn.
Có loại trọng lực thần kỳ cùng Ma khí tinh thuần này, đề cao cảnh giới khẳng định sẽ rất nhanh!
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Đương nhiên, các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm huấn luyện cư dân Trà bộ lạc, để tu vi bọn hắn thăng cấp đồng đều.
- Vâng, chủ nhân!
Tát Mạn cùng Tát Bỉ cung kính đáp.
Huấn luyện Ma Linh không khó khăn gì, tại thời điểm ở Tát bộ lạc bọn họ cũng đã làm.
- Nơi đây nhiều nhất chỉ có thể cho trăm người tiến vào, mỗi ngày sẽ mở ra hai canh giờ, các ngươi nên sắp xếp lượt tiến vào sao cho hợp lý.
Vân Phi Dương nói ra.
- Được!
Hai người đáp.
Ma khí tinh thuần trong trận pháp đã câu thông Ma Hạch trong đan điền Vân Phi Dương cho nên số lượng Ma Khí có thể bảo trì cuồn cuộn không dứt.
Nhưng nếu như không kiềm chế để cho mấy vạn Ma Linh tiến vào hấp thu, Ma Hạch trong cơ thể hắn sẽ không thể chịu được áp lực này, trực tiếp bị ép khô.
Vì để Ma Linh Tộc có cơ hội tu luyện không đến mức thoái hóa, Vân Phi Dương chỉ có thể dùng tư bản của mình nuôi Ma Linh Tộc thôi.
- Hả?
Nhưng vào lúc này, thần sắc hắn biến đổi, hắn cảm giác được ngoại giới - cũng chính là chỗ cự thạch cùng Lâm Chỉ Khê vừa mới dừng lại xuất hiện một cỗ khí tức cường đại bạo phát.
Đây là…
Hắn ngưng trọng nói:
- Linh Hoàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.