Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương vô sỉ chẳng những giả mạo cao thủ, còn giả mạo A Tu La Thủy Tổ Ma Linh Tộc.
Chỉ cần người có trí tuệ, khẳng định sẽ nghi vấn, hoặc dứt khoát không tin.
Thác Bạt Linh Hoàng hiện tại cũng đang có tâm tính này, hắn thật không tin, A Tu La biến mất bảy ngàn năm còn sống.
Vân Phi Dương đã dám giả mạo, khẳng định có chuẩn bị. Quả nhiên, một lời không hợp đã ném tạo hóa cơ duyên ra ngoài.
Vô luận tu luyện võ đạo hay Ma đạo, nhân loại hay Ma Linh Tộc, đều có tâm tính muốn trở nên mạnh hơn.
Nghe được trong đại hoang mạc có cất giấu cơ duyên có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn, ánh mắt Thác Bạt Linh Hoàng lấp lóe dị sắc.
Cảnh giới cao hơn.
Là Linh Thánh!
Nếu như mình có thể đạt đến cấp độ này, sẽ giẫm đám Linh Hoàng khác dưới chân, nhất thống Ma Linh Tộc cũng không nói chơi!
Bát đại Linh Hoàng đều có truy cầu cùng dã tâm.
Bọn họ không cam lòng hiện trạng, hi vọng trở thành người trêи vạn người. Cho nên, Vân Phi Dương ném ra câu này rất có Ma lực.
Vào bẫy?
Vân Phi Dương cười thầm trong lòng, nói tiếp.
- Bây giờ Ma Linh Tộc quần hùng cát cứ, đây không phải điều lão phu muốn nhìn, cho nên vẫn luôn tìm một người thừa kế để nhất thống.
Thác Bạt Linh Hoàng mới vừa rồi còn nghĩ đến nhất thống Ma Linh Tộc, bây giờ nghe vậy, nhất thời đại hỉ.
- Tiểu quỷ.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Nếu như ngươi thu được cơ duyên thì phải kế thừa ý chí của lão phu, tương lai Ma Linh Tộc dựa vào ngươi.
Hưu!
Nói hết lời, hắn đột nhiên biến mất.
Ở bên ngoài một lúc, hắn đã có năng lực tiến vào tiểu thế giới, bất quá do ở ngoài quá ngắn, nên chỉ có thể vào thêm nửa canh giờ.
Hắn đang đánh bạc, đánh bạc dã tâm Linh Hoàng này, đánh bạc mình đột nhiên biến mất sẽ để đối phương càng thêm rung động.
Quả là như vậy.
Vân Phi Dương đột nhiên biến mất khiến sắc mặt Thác Bạt Linh Hoàng đại biến.
Vừa rồi đột nhiên xuất hiện, mình đang tĩnh toạ không nhìn thấy được có thể do mình chủ quan.
Bây giờ, tận mắt nhìn thấy lão đầu này tự dưng biến mất, thậm chí cả không gian đều không nổi sóng, thực lực người này mạnh tới mức hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!
Thực ra.
Nếu như hắn cẩn thận suy nghĩ.
Hoặc phóng thích toàn bộ ma niệm thì có thể cảm giác được, Vân Phi Dương biến mất xong thì trêи mặt đất lại xuất hiện một hạt cát không đáng chú ý.
Nhưng.
Hắn không dám phóng thích.
Bởi vì Vân Phi Dương biểu hiện quá cao thâm, biểu hiện rất giống cường giả, nếu như hắn không kiêng nể gì cả phóng thích ma niệm có thể sẽ làm lão đầu này phản cảm.
Thật sự là A Tu La?
Phần ngờ vực vô căn cứ của Thác Bạt Linh Hoàng tan thành mây khói.
Xoát!
Hắn đột nhiên quỳ một chân trêи đất, một tay xoa ngực, đây là lễ nghi cúng bái A Tu La cao quý nhất của Ma Linh Tộc.
Nói cách khác.
Vân Phi Dương thành công lừa gạt hắn!
- Hahaha!
Hành lễ xong, Thác Bạt Linh Hoàng cười ha hả, chợt nhìn về phía khu vực Vân Phi Dương vừa rồi chỉ, thả người bay qua.
Dù hắn không tin mình gặp được A Tu La, nhưng dù lời này là giả, cũng phải đi tìm kiếm một lần, vạn nhất là thật thì sao!
Việc này dù bất cứ ai cũng sẽ đi tìm.
Hô!
Sau khi ý thức được tên kia rời đi, Vân Phi Dương đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi.
Quá trình khoác lác nhìn qua vân đạm phong khinh kì thực áp lực to lớn, nếu như hơi không cẩn thận lộ ra chân ngựa, thì phải đối mặt Linh Hoàng đả kϊƈɦ.
Dưới tình huống không có Thần lực, khả năng chiến thắng đối phương hoàn toàn là 0, dù có Thần lực chỉ sợ cũng chỉ có hai ba thành.
- Mẹ ơi.
Vân Phi Dương nói:
- Quá khó chịu.
Trọng sinh đến nay, hắn rất ít sinh ra loại cảm giác khẩn trương này.
- Nhất định phải càng cường đại!
Vân Phi Dương lau mồ hôi, nắm quyền đầu, nói:
- Lúc đó mới không cần e ngại bố con thằng nào.
Nửa canh giờ sau.
Vân Phi Dương lần nữa xuất hiện trước cự thạch, hắn hoàn toàn không có dừng lại, đi về phía ngược lại với Thác Bạt Linh Hoàng.
Lâm Chỉ Khê được hắn lưu trong tiểu thế giới, dù sao cũng đã kinh động đến Linh Hoàng, hành trình sau này sẽ càng nguy hiểm, nàng ở bên trong an toàn hơn.
Xoát.
Lần này, Vân Phi Dương hành động mau lẹ, cực tốc xuyên qua đại hoang mạc.
Muốn trở nên mạnh hơn, không phải nói là được, còn cần thời gian, trước mắt vẫn nên tìm kiếm dược tài. Nếu có thể tìm được dược tài độc tính cực mạnh thì sẽ luyện chế ra được độc dược hạ được Linh Hoàng.
Sau khi xuất hiện cảm giác cấp bách, Vân Phi Dương trở nên nghiêm túc, chỉ trong thời gian ngắn đã đi hơn mười dặm.
Trêи đường.
Rốt cục cũng có thu hoạch, hắn phát hiện một gốc dược tài hình thù kỳ quái, độc tính tuy không mạnh, nhưng để hắn mừng rỡ không thôi.
Bên trong Đại hoang mạc, khẳng định còn độc vật có độc tính mạnh hơn!
Vân Phi Dương tiếp tục đi tới.
Khí trời trong Đại hoang mạc thay đổi bất thường, mới vừa rồi còn gió êm sóng lặng, nháy mắt cuồng phong gào thét.
Gió lốc cùng cát bụi, trở ngại tốc độ Vân Phi Dương đi tới.
Càng bi kịch là.
Bời vì ánh mắt bị ngăn trở, Linh Niệm bị hạn chế, hắn xông lầm vào một bầy Sa Thú, số lượng khoảng 50 con, thực lực đều tới Linh Vương!
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương chửi một câu, nện bước chạy dài, bắt đầu phi nước đại, sau ʍôиɠ là mấy chục con Sa Thú theo đuổi không bỏ.
Cuối cùng.
Gió cũng ngừng.
Vân Phi Dương giết thú xong cũng đã đứng trong một hạp cốc hướng nghiêng xuống dưới, còn về phương hướng thì đã không thể phân biệt được nữa.
Vù vù
Gào khóc thảm thiết từ trong hạp cốc truyền đến, khiến người ta rùng mình. Vân Phi Dương đứng bên ngoài thầm nghĩ.
- Loại hạp cốc tự nhiên này chắc phải có dược tài đặc thù.
Hắn không do dự nữa bước vào, trong nháy mắt tiến vào, miệng hẻm núi hiện ra một vòng lưu quang.
-Hả?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, lòng sinh không ổn, muốn lui về thì lại đụng đầu vào tường khí, bị hung hăng bắn trở về.
Hắn che trán, cả kinh hô.
- Trận pháp?
Nói xong, Linh Niệm thẩm thấu muốn câu thông trận pháp, nhưng trong nháy mắt chạm đến mặt trận, phảng phất như gặp trọng kϊƈɦ, hung hăng bị đánh bay ra ngoài.
Oa!
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu.
- Trận pháp thật mạnh, chí ít đạt tới bát phẩm
Hắn đứng lên, xóa đi máu chảy nơi khóe miệng, quan sát bốn phía.
- Từ hoàn cảnh nơi này mà xem, hẳn tự nhiên hình thành.
Không sai.
Trận pháp trong hạp cốc được tự nhiên đoạt thiên địa tạo hóa hình thành.
Điều này khá phiền toái.
Vân Phi Dương cau mày.
- Càng là loại trận pháp tự nhiên hình thành, càng cường đại, mình bị nhốt bên trong thật không ổn tí nào.
Trong hạp cốc ẩn chứa trận pháp cường đại do tự nhiên hình thành, lấy năng lực Vân Phi Dương tuyệt đối không phá giải được, hắn hơi chút nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục thâm nhập sâu vào trong.
Bình thường có trận pháp được thiên địa sinh ra tất nhiên có chỗ bất phàm. Nơi đây, có lẽ ẩn giấu đi một loại chí bảo nào đó.
Càng suy nghĩ, nhịp tim Vân Phi Dương càng gia tốc.
Trước mặt chí bảo, tên này cũng như thế, không có chút sức chống cự nào.
Đi trêи đường uốn lượn khúc chiết, Vân Phi Dương luuon duy trì cảnh giác, mà tiếng gió gào khóc thảm thiết cũng ngày càng vang dội.
- Hả?
Đột nhiên, Vân Phi Dương phát hiện giữa kẽ hở vách đá phía trước sinh trưởng một chủng loại thực vật giống như cây nấm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.