Ma Linh Tộc sinh tồn trong tiểu thế giới tối tăm, trong không khí tràn ngập âm u cùng áp lực, ở chỗ này thời gian dài, sẽ cho người cảm giác không thoải mái.
Khu vực quái thạch san sát.
Không khí âm u và áp lực nghiêm trọng hơn, bởi vì nơi này ngưng tụ Ma khí càng dày đặc ngoại giới.
Nhưng.
Trận pháp trong không khí lại ấm áp không thôi.
Theo Vân Phi Dương, Lâm Chỉ Khê là tiên tử thánh khiết, mà nữ nhân dạng này nên được ôn nhu đối đãi, dùng nóng rực chậm rãi hòa tan băng lãnh của nàng.
Cảm nhận được bàn tay nóng rực dán tới, Lâm Chỉ Khê như bị điện giật, không tự chủ được run rẩy, phần băng lãnh kia bị thiêu đốt hòa tan, khuôn mặt ửng đỏ.
Vân Phi Dương ôn nhu nói:
- Chớ khẩn trương.
Câu nói này cho Lâm Chỉ Khê nghe.
Cũng nói cho hắn nghe.
Phải biết.
Kiếp trước ba ngàn năm, hắn tập trung tinh thần tu luyện võ đạo, lần đầu chơi gái khó tránh khỏi cảm giác khẩn trương.
Khẩn trương trong lòng Lâm Chỉ Khê khó có thể hình dung, nàng không dám mở mắt, không dám đối mặt cùng nam nhân này, mặc cho hắn làm càn, tuyệt đối bị động, nhiều khi có xúc động muốn đẩy hắn ra.
- Tỉnh táo, tỉnh táo.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Đây là vì hóa giải Ma khí, không cần nghĩ quá nhiều!
Nhưng.
Vào lúc này, ma khí trong cơ thể có lẽ bị tà hỏa dẫn dắt, nhất thời bạo phát, ăn mòn tư duy Vân Phi Dương, tròng mắt hắn lúc sáng lúc tối.
- Không tốt!
Vân Phi Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651922/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.