Vân Phi Dương triệt để bị đóng băng, quanh thân Lâm Chỉ Khê cũng kết đầy băng sương, hai người như băng điêu sinh động sừng sững trong rừng quái thạch.
Một ngày.
Hai ngày.
Thời gian dần trôi.
Bảy ngày sau, băng hệ thuộc tính của Lâm Chỉ Khê dần khô kiệt, băng hàn bao trùm hai người dần tan.
"Ba."
Đột nhiên, tầng băng vỡ tan.
Vân Phi Dương tỉnh lại đầu tiên. Giờ phút này, tròng mắt hắn đã khôi phục như ban đầu, cỗ tà khí kia cũng không còn sót lại chút gì.
- Đáng giận!
Hắn phẫn nộ nói:
- Không nghĩ tới thi triển Cấm Phong Ma lại tẩu hỏa nhập ma.
"Ba!"
Vào lúc này, Lâm Chỉ Khê cũng được giải thoát, bất quá sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Bảy ngày, cực hàn thuộc tính trong đan điền đã tiêu hao gần như không còn, toàn thân suy yếu, cuối cùng ngã xuống.
"Xoát."
Vân Phi Dương đưa tay tiếp lấy, nhìn người ngọc tái nhợt trong lòng, đau lòng không thôi, tự trách nói:
- Thật xin lỗi!
Hắn vẫn nhớ đoạn trí nhớ trong thời gian mình nhập ma, hận không thể quất chính mình một bạt tai.
Lâm Chỉ Khê nỗ lực mở mắt, yếu ớt hỏi.
- Ngươi là huynh ấy sao?
Huynh ấy này.
Chỉ Vân Phi Dương vô sỉ kia.
- Là ta đây!
Vân Phi Dương nói khẽ:
- Nam nhân của muội.
Nghe được lời nói vô sỉ này, Lâm Chỉ Khê rốt cục thả lỏng, nàng khó khăn lộ ra nụ cười, dần chìm vào hôn mê.
Trong hôn mê, Lâm Chỉ Khê lại mơ một giấc mộng.
Trêи bầu trời u ám có vòng xoáy khổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651921/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.