Vân Phi Dương cầm thương đột kϊƈɦ, Ma Linh Trà bộ lạc nhất thời khẩn trương, dù sao hắn là hy vọng cuối cùng của họ.
Đối mặt với hai Linh Vương.
Đại Gia được không?
Bọn họ hi vọng được, nhưng lý trí thì nghĩ không được.
- Cuồng vọng!
Sad cười lạnh không thôi.
Mình mang đến hai tên cường giả trải qua trăm trận, một người còn đạt đến Linh Vương trung kỳ, đối phương há có thể chống cự.
Sad quát to:
- Bắt sống cho ta!
Trước đây không lâu, bị Vân Phi Dương đánh một trận, để hắn phẫn nộ không thôi. Ngày hôm nay, nhất định phải bắt sống hắn, nhục nhã hắn đến chết trước mặt Trà bộ lạc.
- Ca, ngươi không cần ra tay.
Tát Bỉ bay ra ngoài, khóe môi nhếch lên vẻ xem thường.
Tát Mạn thản nhiên nói.
- Đệ đệ, nhanh bắt hắn, đừng lãng phí thời gian.
- Biết rồi.
Tát Bỉ nắm quyền đầu, chiến ý dâng lên, Ma khí quanh thân bàng bạc, cả người trở nên quỷ dị.
Tát Mạn hài lòng gật gật đầu. Đệ đệ trong khoảng thời gian này cũng nỗ lực tu luyện, thêm một đoạn thời gian nữa, chắc có thể đột phá đến Linh Vương trung kỳ.
- Hô!
Vào lúc này, trường thương Vân Phi Dương đánh tới.
Hai tay Tát Bỉ đan xen vào nhau, Ma khí bàng bạc ngưng tụ, hình thành kết giới phòng ngự trước người, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, lực lượng của ngươi trước mặt Tát Bỉ ta không chịu nổi một kϊƈɦ!
Vân Phi Dương nghe vậy, xém chút ngã quỵ.
Tên này gọi Tát Bỉ, chứ không phải gọi ngu ngốc à?
- Thật hả?
Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651909/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.