Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương cầm thương đột kϊƈɦ, Ma Linh Trà bộ lạc nhất thời khẩn trương, dù sao hắn là hy vọng cuối cùng của họ.
Đối mặt với hai Linh Vương.
Đại Gia được không?
Bọn họ hi vọng được, nhưng lý trí thì nghĩ không được.
- Cuồng vọng!
Sad cười lạnh không thôi.
Mình mang đến hai tên cường giả trải qua trăm trận, một người còn đạt đến Linh Vương trung kỳ, đối phương há có thể chống cự.
Sad quát to:
- Bắt sống cho ta!
Trước đây không lâu, bị Vân Phi Dương đánh một trận, để hắn phẫn nộ không thôi. Ngày hôm nay, nhất định phải bắt sống hắn, nhục nhã hắn đến chết trước mặt Trà bộ lạc.
- Ca, ngươi không cần ra tay.
Tát Bỉ bay ra ngoài, khóe môi nhếch lên vẻ xem thường.
Tát Mạn thản nhiên nói.
- Đệ đệ, nhanh bắt hắn, đừng lãng phí thời gian.
- Biết rồi.
Tát Bỉ nắm quyền đầu, chiến ý dâng lên, Ma khí quanh thân bàng bạc, cả người trở nên quỷ dị.
Tát Mạn hài lòng gật gật đầu. Đệ đệ trong khoảng thời gian này cũng nỗ lực tu luyện, thêm một đoạn thời gian nữa, chắc có thể đột phá đến Linh Vương trung kỳ.
- Hô!
Vào lúc này, trường thương Vân Phi Dương đánh tới.
Hai tay Tát Bỉ đan xen vào nhau, Ma khí bàng bạc ngưng tụ, hình thành kết giới phòng ngự trước người, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, lực lượng của ngươi trước mặt Tát Bỉ ta không chịu nổi một kϊƈɦ!
Vân Phi Dương nghe vậy, xém chút ngã quỵ.
Tên này gọi Tát Bỉ, chứ không phải gọi ngu ngốc à?
- Thật hả?
Tay phải hắn bỗng nhiên vung lên, mục quang lãnh lệ quát.
- Phá!
Xoát!
Trường thương rời tay bay ra, cực tốc đột phá cuốn lên cuồng phong lạnh lùng, cường độ chí ít đạt đến năm trăm trọng, mà cái này vẻn vẹn chỉ là lực lượng thân thể hắn mà thôi!
Thử hỏi.
Đương đại thiên tài, còn có ai có thể làm được?
Năm trăm trọng lực kình ngưng tụ trong trường thương, hình thành khí thế không gì không phá, cuối cùng ngang nhiên đánh vào trêи kết giới Ma khí, trong nháy mắt đánh nát nó thành hư vô.
- Cái gì!
Sắc mặt Tát Bỉ kinh hãi.
Tát Mạn đứng phía sau cũng nao nao.
Đệ đệ bố trí phòng ngự kết giới, dù mình muốn phá hỏng cũng rất khó khăn, tại sao tên này phải phá dễ dàng vậy?
Chẳng lẽ thực lực hắn cũng đạt đến Linh Vương trung kỳ?
Sau một khắc.
Trường thương thế như chẻ tre mang theo dư uy oanh đến, Tát Bỉ cũng không nghĩ đến việc đối phương có thể phá kết giới phòng ngự của mình, nên không có cân nhắc tránh né.
Phốc xích!
Trường thương đâm vào vai hắn, lực bạo phát cực mạnh oanh hắn đi rất xa!
Bành!
Cuối cùng, Tát Bỉ bị lực kình đánh ra trăm trượng, đính trêи núi đá ngoài thành.
Hắn cắn răng, sắc mặt thống khổ dị thường.
Trong trường thương ẩn chứa lực lượng ám kình, cho nên sau khi đâm xuyên thân thể thì ám kình bắt đầu tập kϊƈɦ kinh mạch trong thân thể.
Một thương vung ra đâm xuyên bả vai Linh Vương, đính đối phương trêи núi đá.
Vân Phi Dương dùng hành động chứng minh sự cường thế của mình!
Toàn bộ Ma Linh Trà bộ lạc ngốc trệ.
Trà Mộc cũng che miệng, trong con ngươi lóe ra vẻ chấn kinh, nàng thạt không ngờ, đối mặt dũng sĩ ngang cấp, Lão Công lại có thể một thương chế địch!
Vân Phi Dương đứng ngạo nghễ giữa không trung, bạo phát khí thế bễ nghễ thiên hạ, ngạo nghễ nói:
- Rác rưởi.
Hai chữ nói ra.
Ma Linh Trà bộ lạc hưng phấn hoan hô!
Không thể không nói.
Vân Phi Dương dùng hành động chứng minh mình đã được đa số Ma Linh tán thành.
Thời khắc đó.
Hắn cũng là thần tượng trong suy nghĩ tộc nhân Trà bộ lạc, sự sùng bái ấy đã khó nói lên lời!
Muốn nói kinh hãi nhất, vẫn là Sad, hắn vốn cho rằng tiểu tử này sẽ bị Tát Bỉ giải quyết nhẹ nhõm, chưa từng nghĩ đến kết quả như thế!
- Đáng giận!
Song quyền Tát Mạn nắm chặt, ánh mắt tràn ngập sát ý, quát.
- Thương tổn đệ đệ ta, muốn chết!
Xoát!
Vừa mới dứt lời, Vân Phi Dương đã xuất hiện trước mặt hắn, nắm đấm oanh tới. Tát Mạn không hổ là Linh Vương trung kỳ, trong nháy mắt Vân Phi Dương xuất hiện đã phát giác, cho nên giơ lên cánh tay phải đón đỡ.
Bành!
Giữa không trung tạo nên một trận gợn sóng.
Tát Mạn lui lại bảy tám trượng mới có thể ổn định thân thể, cánh tay phải truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, hắn cả kinh nói:
- Thực lực tên này thật mạnh!
- Không tệ.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Mình vừa rồi xuất một quyền ngưng tụ lực kình ba trăm trọng, đối phương lại có thể ngạnh kháng, xem ra, thực lực đối phương đã sánh ngang Vũ Vương hậu kỳ.
- Đáng giận!
Tát Mạn cảm giác bị xem thường, bắp thịt trong nháy mắt cường hóa, bộc phát ra khí thế sắc bén, con ngươi dần biến đỏ, nhìn qua rất hung tàn.
Đây là trạng thái chiến đấu của Ma Linh Tộc
- Tiểu tử, chết đi!
Lực lượng Tát Mạn kéo lên, song quyền sát nhập, hung hăng đập tới, Vân Phi Dương đã quyết định cùng Ma Linh Linh Vương đánh một trận để xác định thực lực trung bình của chúng.
Cho nên, hắn ngạnh kháng!
Bành!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Vân Phi Dương lui về sau mấy trượng, mỉm cười.
Tên Ma Linh này chí ít nắm giữ lực lượng bốn trăm trọng, có thể khẳng định Linh Vương trung kỳ có sức chiến đấu ngang với Vũ Vương hậu kỳ Phàm Giới.
Chậc chậc.
Trâu bò.
Nếu như tên này đạt đến Linh Vương hậu kỳ, chẳng lẽ có thể ngang với Vũ Vương đỉnh phong?
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Tát Mạn lần nữa công tới, một quyền bốn trăm trọng oanh đến, khí thế không có yếu đi chút nào.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương lạnh nhạt hóa giải.
Phá giải Thần lực của Vô Danh cùng với đối phó với bốn trăm trọng của Ma Linh quả nhiên khác xa nhau, hắn nhắm mắt cũng có thể giải quyết nhẹ nhõm tên này.
Bành bành bành!
Ầm ầm!
Trong thời thời gian ngắn, Tát Mạn liên tục công kϊƈɦ, mỗi lần đều cường thế vô cùng, công kϊƈɦ không biết mệt mỏi, Vân Phi Dương hóa giải từng cái cũng có chút vui mừng.
Bởi vì thể chất, Ma Linh Tộc bạo phát lực lượng mạnh hơn xa nhân loại, bọn chúng tuyệt đối là tay chân xuất sắc, mình không thể không chinh phục chúng!
- A!
Tát Mạn gầm lên giận dữ, lần nữa công tới.
Giờ phút này, nội tâm hắn chán nãn.
Công kϊƈɦ nhiều lần như vậy, đối phương có thể bình thản hóa giải, ánh mắt kia, cử chỉ kia, rõ ràng không để mình vào mắt, quả thực khó chịu!
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương không ngạnh kháng nữa, hắn vung tay, lách qua nắm đấm của đối phương, không chế hắn nói:
- Đại gia không có thời gian chơi với ngươi nữa, đi xuống đi.
- Ngươi...
Tát Mạn trừng to mắt, thần sắc đột biến.
Mình lại bị chế phục nhẹ nhàng như vậy!
Càng không thể tiếp nhận là.
Từ đầu đến cuối, đối phương đều không bạo phát Ma khí, chỉ dùng lực lượng thân thể đơn thuần nhất đã có thể đè mình ra đánh, quá đáng sợ!
Chẳng lẽ thực lực hắn đã đạt đến Linh Vương đỉnh phong?
Thực lực Vân Phi Dương bây giờ dựa theo Ma Linh Tộc thì có thể tính Linh Vương đỉnh phong. Bất quá hắn là Kiếm Vũ Song Vương.
Muốn tăng thực lực ma đạo nhanh nhất thì chỉ có thể từ bỏ hai đạo kiếm võ, đổi tu ma đạo.
Tiến vào mảnh đất thí luyện đã gần một tháng, Vân Phi Dương vẫn hấp thu Ma khí, tu vi lúc này đã đạt đến Linh Sư đỉnh phong.
Hắn không dám triển lộ ra Ma khí, bởi vì lấy ra dùng sẽ bị lộ.
- Tiểu tử.
Vân Phi Dương trói buộc Tát Mạn, lạnh lùng nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là thần phục ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.