Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương dùng sức mạnh đính Tát Bỉ lên núi đá, ngay sau đó lại nhẹ nhàng khống chế Tát Mạn.
Trà bộ lạc tĩnh mịch im ắng.
Ma Linh bên dưới có cảm giác không chân thật.
Bọn họ thực khó tưởng tượng được một người đối mặt hai tên dũng sĩ lại có chiến công như thế, Đại Gia không chỉ chế phục đối thủ, mà nhìn qua còn rất nhẹ nhàng!
Trà Mộc đắng chát lắc đầu.
Nguyên lai tên này mạnh như vậy, ngày xuất giá mình dùng dao găm cưỡng ép hắn, thật buồn cười biết bao.
Khi Ma Linh Trà bộ lạc nhìn thấy Vân Phi Dương cường thế, đầu tiên chấn kinh về sau lại phấn khởi.
Nhưng.
Sad muốn khóc.
Hai dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc của mình bị đối phương nhẹ nhàng giải quyết, Trà bộ lạc khi nào xuất hiện gia hỏa mạnh như vậy, tại sao lại không có tin tức gì!
- Cho ngươi hai lựa chọn.
Vân Phi Dương khống chế Tát Mạn, lãnh đạm nói:
- Một là chết, hai là thần phục.
Ma Linh như Tát Mạn, Tát Bỉ, hắn có thể tuỳ ý mạt sát, lưu bọn hắn chỉ để hàng phục cho bản thân sử dụng thôi.
- Không thể!
Tát Mạn phẫn nộ cự tuyệt.
Ma Linh Tộc tuy sùng bái cường giả, nhưng cũng cực độ trung thành, thân là dũng sĩ Tát bộ lạc, há vì tài nghệ không bằng người mà đầu nhập vào đối thủ.
Vân Phi Dương ngoài ý muốn.
Hắn thả Tát Mạn ra, thân hình lóe lên, đi tới trước mặt Tát Bỉ, nắm cổ, âm u nói:
- Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Uy hϊế͙p͙ trần trụi!
Đồng thời cũng nói cho đối phương biết, nếu hắn không đồng ý thì đệ đệ vẫn lạc.
Quá vô sỉ!
Bất quá.
Nó rất hữu hiệu.
Mắt thấy đệ đệ bị trói buộc, thống khổ giãy dụa, sắc mặt Tát Mạn nhất thời khó nhìn, nội tâm giãy dụa.
Từ nhỏ phụ mẫu đều mất, hắn và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, tu hành hơn mười năm, cuối cùng trở thành cường giả Linh Vương, cảm tình huynh đệ vô cùng sâu.
- Tát Mạn!
Đột nhiên, Sad giận dữ hét:
- Ngươi là dũng sĩ Tát bộ lạc!
Một tiếng la này, khiến Tát Mạn càng thêm khó lựa chọn.
Răng rắc.
Đột nhiên, Vân Phi Dương nắm chặt cổ họng Tát Bỉ, nói:
- Trả lời ta.
Vì hàng phục Linh Vương này, hắn bày ra độc ác, nếu như đối phương cự tuyệt, hắn sẽ trực tiếp giết chết Tát Bỉ.
Lâm Chỉ Khê đứng phía xa thấy một màn này, thần sắc cũng hoảng hốt.
Ngày bình thường, Vân Phi Dương vô sỉ, khiến người ta khó nghĩ đến đại anh hùng biểu hiện cực kỳ nghiêm túc, can đảm đối mặt liên minh chín quận đột kϊƈɦ đồng thời cứu vãn cả Đông Lăng Quận.
Bây giờ, khí khái anh hùng ấy lại hiện ra, hắn vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Đến cùng, loại người nào mới chân thực là hắn?
Chuyện này vẫn chưa người nào biết, những người tùy tính giống như Vân Phi Dương có thể chuyển biến nhanh hơn lật sách.
Bất quá.
Có thể khẳng định, bên trong tên này chỉ có tiện.
- Ca…
Tát Bỉ thống khổ khàn khàn hô.
Vân Phi Dương tăng lực, khiến sắc mặt hắn càng dữ tợn, thân thể thống khổ kịch liệt, khí tức tử vong xông lên đầu.
- Ca ca
Tát Bỉ suy yếu hô.
Mặt Vân Phi Dương không có bất kỳ nhân từ nào, có chỉ lạnh lùng, đối với Chiến Thần, giết một Ma Linh sẽ không có cảm giác tội lỗi.
Nội tâm Tát Mạn giãy dụa kịch liệt.
Mà khi hắn thấy đệ đệ thống khổ, cuối cùng nắm quyền, nói:
- Ta thần phục!
Xoát.
Vân Phi Dương buông tay ra, cười nói:
- Kẻ thức thời là tuấn kiệt.
Sau đó nhìn về phía Tát Bỉ, nói:
-Ngươi thì sao.
Tát Bỉ yếu ớt đáp.
- Ta cũng thần phục!
Đạt được câu trả lời hài lòng, Vân Phi Dương ném hắn cho Tát Mạn, nhẹ nhàng rơi trêи mặt đất, từng bước đi về phía Sad.
Huynh đệ hai người đã thỏa hiệp, hắn không lo lắng đối phương sẽ thay đổi.
Bời vì, Ma Linh Tộc không có tính cách gian trá thay đổi thất thường.
Dù có.
Mình cũng có thể nhẹ nhõm giết chết.
- Ngươi…đừng tới đây!
Vân Phi Dương từng bước tới gần, Sad hoảng sợ lui lại, mười tên Ma Linh Linh Tông hắn mang đến cũng lùi theo.
Hai tên dũng sĩ đều bị chinh phục, bọn họ nào dám lên.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Cho ngươi một lựa chọn, tự mình lăn, lưu bọn họ lại.
Linh Vương cũng muốn.
Những Linh Tông này tự nhiên không thể thả.
- Ta cút ngay!
Sad quả quyết lựa chọn, đào tẩu còn nhanh hơn thỏ.
Còn về những thủ hạ này, hắn không quan tâm, bảo trụ mệnh mới trọng yếu nhất.
Mười tên Linh Tông thấy thế, trong lòng rét lạnh, sau cùng chỉ có thể thần phục Vân Phi Dương. Dù sao, chủ nhân đã vứt bỏ mình, bọn hắn đã nản lòng thoái chí.
- Từ hôm nay trở đi.
Vân Phi Dương lãnh đạm nói:
- Ta chính là chủ nhân của các ngươi.
Tát Mạn vịn Tát Bỉ quỳ một chân trêи đất, mười tên Linh Tông cũng nhao nhao hành lễ.
Nói thật.
Bọn họ mặc dù bị bức bách.
Nhưng không thể phủ nhận, thực lực Vân Phi Dương rất mạnh, có tư cách làm chủ nhân của mình.
- Trà tiểu thư.
Vân Phi Dương cười nói:
- Làm phiền cô an bài chỗ ở cho đám thủ hạ của ta.
- Ách
Trà Mộc hốt hoảng đáp.
- Được.
Trong khoảng thời gian ngắn, hàng phục hai Linh Vương, mười Linh Tông, để suy nghĩ nàng có chút hỗn loạn, có chút khó tin.
Hàaa...!Hàaa...!
Ma Linh Nội thành hô to.
Vừa rồi Vân Phi Dương biểu hiện quá xuất sắc, uy vọng trong Trà bộ lạc nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.
Trong phủ đệ quy cách cao nhất Tát bộ lạc.
Sad quỳ trêи đất, khóc nói:
- Phụ thân, Trà bộ lạc khinh người quá đáng, không chỉ đánh nhi tử, còn buộc Tát Mạn huynh đệ hai người làm phản, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!
Ba.
Một lão giả uy nghiêm phẫn nộ vỗ bàn, quát:
- Trà Tra, lão gia hỏa này quá đáng giận!
Người này tên Tát Mỗ.
Tù trưởng Tát bộ lạc, thực lực cũng đến Linh Vương.
- Đi!
Hắn đứng dậy, nói:
- Mang theo nhân mã, theo ta tiến về Trà bộ lạc!
Nhi tử bị đánh, thủ hạ làm phản, thân là Tù trưởng, há có thể nhịn cơn giận này.
- Phụ thân!
Sad vội vàng ngăn lại.
- Tên dũng sĩ Trà bộ lạc quá mạnh, Tát Mạn huynh đệ hai người cũng không phải đối thủ, ngài không thể đi.
Tên này muốn báo thù.
Nhưng hắn biết thực lực lão cha mình cũng chỉ cao hơn Tát Bỉ một chút, đi cũng chỉ bị đánh.
Tát Mỗ nhíu mày.
Không thể khinh thường cao thủ Trà bộ lạc có thể hàng phục hai tên dũng sĩ của mình.
- Cha.
Sad đứng lên, thấp giọng nói:
- Không bằng chúng ta đi nhờ cô cô ở Thác Bạt bộ lạc, để bọn họ phái cao thủ tới hiệp trợ.
Thác Bạt bộ lạc.
Một trong tám bộ lạc mạnh nhất tiểu thế giới, bởi vì bộ lạc này có một cường giả Linh Hoàng.
Tát Mỗ cau mày nói:
- Như vậy không tốt.
Trước mặt Thác Bạt bộ lạc, Tát bộ lạc rất nhỏ bé, Bất quá, muội muội của hắn cũng đã gả cho cho nhi tử Tù trưởng, coi như có quan hệ thân thích, nhưng lộ trình xa xôi, đồng thời cũng đã không liên hệ từ rất lâu rồi.
- Phụ thân!
Sad vội nói:
- Mất đi hai dũng sĩ, đả kϊƈɦ Tát bộ lạc chúng ta vô cùng to lớn, nếu như bộ lạc khác thu được tin tức, khẳng định sẽ có hành động, nếu không làm nhanh chúng ta chỉ chờ bị người khi dễ, lúc này chỉ có thể tìm kiếm ngoại viện!
Tát Mỗ trầm ngâm.
Chợt vỗ bả vai Sad, vui mừng nói:
- Con trai, con rốt cục trưởng thành, về sau cha có thể yên tâm giao bộ lạc cho con rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.