Chương trước
Chương sau
Vũ kỹ Ma Linh Tộc cũng có phân chia đẳng cấp, chia thành nhất đến cửu phẩm.
Thậm chí phẩm chất vũ kỹ phân cũng giống với vũ kỹ Phàm Giới, Vân Phi Dương có lý do hoài nghi, A Tu La cho dù không phải Đại Năng chuyển thế, cũng là nhân loại đoạt xá thân thể Ma Linh!
- Đến, chúng ta tu luyện cái này đi.
Vân Phi Dương chọn nửa ngày, cuối cùng tuyển ra một tâm pháp tứ phẩm tên Âm Dương Hóa Ma Kinh.
Cái gọi Âm Dương, chính là Âm Dương Tương Hợp, tên này chọn cuốn bí tịch này rất có ý không tốt.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi chuẩn bị tu luyện ở đây, sau đó dùng thực lực Ma tu, đi đánh bại bát đại Hoàng giả?
- Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Thời điểm thi đấu Thiên tài, ngươi đắc tội nhiều thiên tài như vậy, gia tộc bọn họ sẽ thừa dịp thời điểm ngươi không trấn thủ Thiết Cốt thành mà gom binh công chiếm Đông Lăng Quận đó.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta mới vừa tiến vào mảnh đất thí luyện, thì đã có người động thủ rồi.
Không sai.
Chu Thiên Tề cầm đầu liên minh đánh tới Đông Lăng quận khi hắn vừa bước chân tiến vào mãnh đất thí luyện.
- Ngươi gây phiền toái nhiều như vậy, có thể an tâm tu luyện tại đây à?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn.
- Có thể.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta tin tưởng Gia Cát Cẩm, nàng sẽ bảo vệ được Đông Lăng Quận, thậm chí sẽ còn cho chúng ta kinh hỉ lớn nữa đấy.
Chiến Tranh Chi Thần, cũng không phải nói chơi
Có nàng ở đó.
Vân Phi Dương tuyệt đối yên tâm.
- Nàng cũng là nữ nhân ngươi nhìn trúng?
Lâm Chỉ Khê nói câu nói này, ngữ khí có vị chua.
Vân Phi Dương nói:
- Nàng là người hầu của ta.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Lấy tính cách ngươi, người hầu phát triển thành nữ nhân thì cũng không kỳ quái.
Vân Phi Dương lại không phản bác được.
Bất quá.
Lâm Chỉ Khê đang nhắc nhở hắn.
Gia Cát Cẩm này kiếp trước phụng mệnh lệnh Đế Quân Thiên đánh tan Thiên Uy Quân của mình tốn công gầy dựng, đương thời nếu như đè nàng lên giường, cũng là phương thức báo thù không tệ.
A hahaha!
Vân Phi Dương vô sỉ cười rộ lên.
Âm Dương Hóa Ma Kinh là tâm pháp tứ phẩm tối cao của Trà bộ lạc, Ma Linh muốn tu luyện thành công, độ khó cực cao.
Nhưng đối với loại thiên tài như Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê, hoàn toàn không có khó khăn gì, hai người chỉ cần một ngày đã triệt để lĩnh ngộ tâm pháp.
Có tâm pháp phụ trợ.
Tốc độ hấp thu Ma khí rõ ràng càng nhanh.
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Tầng thứ tối cao của Âm Dương Hóa Ma Kinh này là Âm Dương giao hợp, Hóa Ma thành Thánh, ta cảm thấy chúng ta nên song tu để đạt đến tầng cao này mới tốt!
Tên này lộ nguyên hình.
Trêи thực tế.
Loại tâm pháp này chỉ là tâm pháp phổ thông, cái gọi Âm Dương cũng chỉ là từ êm tai mà thôi
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Tiếp tục diễn đi.
Vân Phi Dương nói:
- Ta không có diễn, ta nói thật!
Lâm Chỉ Khê không để ý đến hắn, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đồ nấu ăn trưa, bất quá băng trêи mặt lãnh lại xuất hiện đỏ ửng nhàn nhạt.
Đi vào Trà bộ lạc đã hơn hai mươi ngày, Vân Phi Dương ngày ngày ở trước mắt tiện đến tiện đi, dù nàng băng lãnh như sương cũng sẽ bị tiện dần hòa tan.
Bành!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng nổ.
Cổng thành đơn sơ của Trà bộ lạc bị tạc tứ phân ngũ liệt.
- Trà Tra!
Giữa không trung, một Ma Linh khôi ngô, hai mắt phun lửa, phẫn nộ quát.
- Lăn ra đây!
Trong thanh âm ẩn chứa uy áp, Ma Linh nội thành nghe thế hoảng sợ, bọn họ đã phán đoán ra, người đến khẳng định là Linh Vương!
Mà không chỉ một người.
Bên cạnh Ma Linh khôi ngô đứng một ma linh tướng mạo tương tự.
Hắn cười nhạt nói:
- Ca ca, chỉ là một Trà bộ lạc nho nhỏ, tiện tay có thể diệt, không cần tức giận.
Rất nhiều Ma Linh thấy thế, sợ hãi nói:
- Tát Mạn, Tát Bỉ!
Tát bộ lạc là bộ lạc cường đại vài trăm dặm quanh đây. bởi vì bọn họ có ba cường giả Linh Vương, một người là Tù trưởng, hai người khác là một đôi thân huynh đệ.
Một Linh Vương cũng đủ để chấn nhϊế͙p͙ bộ lạc khác, ba cường giả tuyệt đối sẽ làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Tát bộ lạc vô cùng cường đại, có rất ít bộ lạc dám trêu chọc họ.
- Hahaha!
Sad từ cổng thànhbị phá hư đi tới, mười tên Ma Linh đi theo phía sau, thực lực cũng đạt đến Linh Tông!
- Phiền phức.
Trà Mộc đi ra, nhìn thấy hai tên dũng sĩ của Tát bộ lạc, nhất thời lo lắng. Nàng không ngờ đối phương sẽ mang nhiều cao thủ như vậy, lão công có thể gánh vác được hay không đây?
Xoát.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương xuất hiện.
Hắn hững hờ nhìn hai tên Linh Vương, lúc này mới đưa ánh mắt khóa chặt tại trêи thân Sad, nói:
- Ngu ngốc, ngươi còn dám tới?
Tâm lý còn cảm kϊƈɦ nói:
- Huynh đệ, ngươi quá phối hợp!
- Hừ!
Sad chỉ những Ma Linh kinh hãi, âm u nói:
- Tiểu tử, hôm nay Trà bộ lạc bởi vì ngươi, sẽ biến mất khỏi cái thế giới này!
Ma Linh nội thành nghe vậy, nhất thời sợ hãi.
Sắc mặt Trà Mộc khó nhìn.
Lúc trước, Sad cũng đã nói thế, phụ thân mới vì bảo toàn bộ lạc, bất đắc dĩ gả mình đi.
Mình không thực hiện hứa hẹn đến Tát bộ lạc, dù Vân Phi Dương không xuất hiện, kết quả cuối cùng cũng sẽ phát triển đến một bước này.
- Sad!
Trà Mộc chạy ra, nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nói:
- Trời sáng, ta đặt mua đồ cưới!
Dưới cái nhìn của nàng, Sad mang nhiều cao thủ đến, chỉ dựa vào một Lão Công, căn bản không thể chống lại, mình chỉ có thể thỏa hiệp để bảo toàn tộc nhân.
- Ha ha ha!
Sad cười lớn một tiếng, chợt lạnh mặt nói:
- Trà Mộc, ta đã cho Trà bộ lạc một cơ hội, đáng tiếc ngươi không có trân quý, dù hiện tại gả cho ta, ta cũng sẽ diệt bộ lạc ngươi!
- Ngươi!
Mắt hạnh Trà Mộc trừng trừng, giận dữ không thôi.
Sad cười lạnh nói:
- Trừ phi, bây giờ ngươi quỳ trước mặt ta, có lẽ ta sẽ nhân từ, chừa chút huyết mạch Trà bộ lạc cho ngươi.
Đôi bàn tay trắng như phấn Trà Mộc nắm chặt, giơ chân đi qua, nói:
- Sad, không nên làm khó tộc nhân ta, ta nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Xoát!
Apono ngăn trước người Trà Mộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Sad, nói:
- Tiểu thư, không thể tới!
Hô!
Đột nhiên, Tát Mạn đứng giữa không trung nhẹ nhàng nâng đầu, một đạo lưu quang âm u bắn ra trực tiếp oanh trêи thân Apono, đánh Apono bay ra xa mấy chục trượng, trọng thương ngất đi!
- Rác rưởi.
Tát Mạn khinh thường.
Tộc nhân Trà bộ lạc mắt thấy dũng sĩ của mình bị giây sát, mặt xám như tro.
Đây mới thực lực.
- Thấy không!
Sad cười lạnh nói:
- Trà bộ lạc các ngươi trước mặt Tát bộ lạc ta hoàn toàn chỉ là con kiến hôi, Trà Mộc ngươi có tư cách gì cùng ta bàn điều kiện?
Thần sắc Trà Mộc ảm đạm.
Mình xác thực không có tư cách bàn điều kiện cùng người ta.
Bất quá.
Nàng vẫn đi qua.
Dù có một tia cơ hội, nàng cũng sẽ nếm thử.
- Khục.
Đột nhiên, Vân Phi Dương vội ho một tiếng, cản trước mặt nàng, nói:
- Trở về.
Tên Sad này thật sự quá phối hợp, dạng nhân vật phản diện này, quả thực do thượng thiên chuẩn bị cho mình, cho nên khi hắn trào phúng xong, cũng đến phiên mình lên sân khấu!
Trà Mộc đắng chát cười nói:
- Ngươi bây giờ có thể trốn.
- Trốn?
Vân Phi Dương trường thương nơi tay, cười nói:
- Xem ta.
Xoát!
Hắn lăng không bay lên, công đến hai người Tát Mạn cùng Tát Bỉ, thương xuất như long, hình thành khí kình lạnh lùng!
- Hả?
Hai người Tát Mạn thấy thế, khịt mũi coi thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.