Chương trước
Chương sau
Lục phẩm Hoàng Kim Bá Vương Long do Long Hoàng cố ý an bài tại Hắc Sâm Lâm, mục đích để tạo cảm giác áp bách cho người dự thi, để trận đấu càng thêm kϊƈɦ thích.
Quả nhiên.
Điều này rất kϊƈɦ thích.
Người dự thi tiến vào vòng thứ hai, vừa thấy lục phẩm hung thú đã co đầu rút cổ chơi trò trốn tìm cùng Hoàng Kim Bá Vương Long. Thậm chí, quên luôn công kϊƈɦ đối thủ.
Người khác tránh còn tránh không kịp, Vân Phi Dương lại tính toán chủ động công kϊƈɦ, điều này khiến bọn người Lương Âm ngạc nhiên.
Lục phẩm hung thú a.
Có thể so với Vũ Hoàng đó, bốn người có thể giải quyết sao?
- Yên tâm đi, tuy thực lực lục phẩm Bá Vương Long mạnh mẽ, nhưng tốc độ rất chậm, chúng ta đánh không lại, có thể chạy.
Vân Phi Dương làm công tác tư tưởng.
Tên này rất muốn giết đầu hung thú kia, bởi vì đến cấp bậc lục phẩm này, tinh hạch khẳng định rất có giá.
Đây chính lục phẩm đấy, nếu như cầm đi cho Thần Thần ăn, nói không chừng Thần Thần lại đột phá.
Tên này, lúc nào cũng suy nghĩ cho khế ước thú của mình.
- Không được!
La Mục kiên quyết cự tuyệt.
- Ta không đi!
Lấy hiểu biết của hắn đối với Vân Phi Dương, chính mình nếu như cùng hắn đi giết lục phẩm hung thú, khẳng định lại bị cầm làm nhục thuẫn,
Ngạnh kháng vũ kỹ bảy tên Vũ Vương đã rất thống khổ, nếu như lại bị Bá Vương Long đánh một phát, mạng nhỏ khẳng định không gánh nổi.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Trong rừng rậm có hình ảnh trận pháp, toàn bộ võ giả cùng bách tính Vạn Thế Đại Lục đều quan sát, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để chứng minh chính mình đấy, ngươi chẳng lẽ không muốn biểu hiện?
La Mục khẽ giật mình.
Đúng thế.
Cơ hội tốt như vậy, mình sao bỏ lỡ?
Thời điểm ban ngày, tên này cưỡng ép để mình làm thuẩn bài, mình thì mất mặt còn tên này nhận được vinh quang.
Không được.
Nhiều người nhìn như vậy, quá mất mặt rồi, phải gỡ lại mới được.
- Tốt!
La Mục quyết tâm đáp ứng.
- Đi thịt đầu lục phẩm hung thú kia thôi!
Lập trường tên này thật kiên định a.
Cũng nói La Mục vì sĩ diện cả cái chết cũng không sợ, đây mới là cảnh giới cao nhất của người cần sỉ diện mà sống nè.
Lâm Chỉ Khê hỏi lại.
- Thật muốn đi?
- Ừm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vòng thứ hai, rừng rậm xuất hiện một đầu lục phẩm hung thú bị giam trong trận pháp, khẳng định do ban tổ chức cố ý, chúng ta giết chết nó, có lẽ sẽ có khen thưởng đặc thù.
- Đúng đúng!
La Mục hiểu ra.
Tên này bị Vân Phi Dương dụ dỗ đã không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài, chuẩn bị trình diễn khả năng của mình trước mặt người đời.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi phải suy nghĩ kỹ, mặc dù chúng ta có thể giết chết Bá Vương Long, lúc ấy sẽ tiêu hao. Đến lúc đó, nếu có người liên thủ công kϊƈɦ, sẽ có khả năng bị đào thải.
Nữ nhân này vẫn còn tỉnh táo.
- Ây.
Vân Phi Dương có chút hoảng hốt.
Mình chỉ nghĩ đến việc giết hung thú lấy tinh hạch, quên chuyện này mất, hắn nâng cằm, nghiêm túc nói:
- Xem ra, trước tiên cần phải thanh lý mọi người rồi mới có thể yên tâm thịt con hung thú này rồi.
Lương Âm và La Mục trợn mắt.
Thanh lý mọi người ra ngoài, nói thật dễ nghe.
Còn có.
Ngươi không phải vừa hứa, những người dự thi kia chỉ cần giao ra không gian giới chỉ thì sẽ không làm khó bọn họ à.
Chẳng lẽ vừa đến tối đã trở mặt?
Lương Âm cùng La Mục bỗng nhiên ý thức được, lời nói của gia hỏa vô sỉ chỉ như đánh rắm, giống tỷ như lúc ở Đằng Ưng Thành, không phải cũng hố Gia Cát Cẩm như thế à.
Vân Phi Dương nói thanh lý tất cả mọi người một lần, chỉ chỉ đùa một chút, dù sao sơn lâm lớn như vậy, tìm ra được bọn hắn cũng rất tốn sức.
Hắn bắt đầu tìm phương pháp.
- Buồn ngủ quá.
La Mục duỗi người một cái, ngáp nói:
- Ta đi ngủ trước.
Ban ngày bị coi như vũ khí để thể xác tinh thần hắn rã rời.
Bất quá câu nói này, nhắc nhở Vân Phi Dương, ánh mắt hắn sáng lên, nói:
- Chúng ta có thể thừa dịp đêm tối động thủ, không một tiếng động giải quyết đầu lục phẩm hung thú.
Lâm Chỉ Khê hơi trầm ngâm nói:
- Có thể thử một chút.
Sau đó, bọn người Vân Phi Dương quyết định như vậy.
La Mục còn nằm trêи mặt đất, nói thầm:
- Buổi tối còn có ai nhìn màn ảnh a, nếu như không ai nhìn thấy, ta đánh cuộc tính mạng cho ai nhìn đây.
Hôm sau.
Thân thể Lục phẩm Hoàng Kim Bá Vương Long to lớn lần nữa đứng lên, nó giẫm cước bộ to lớn, bắt đầu du tẩu giữa rừng núi, những nơi đi qua, trở thành một mảnh hỗn độn.
Nói thật.
Tốc độ tên này rất chậm.
Nếu như không chủ động chọc giận nó, hoặc xuất hiện tại phạm vi công kϊƈɦ của nó, người dự thi tránh né rất nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi một đêm, mọi người bắt đầu tiếp tục tránh né.
Bất quá, để bọn hắn khá chán nãn là, hôm qua giết không ít hung thú, lẽ ra ngày càng ít mới đúng, kết quả ngày hôm nay khắp nơi đều có thể thấy hung thú.
Mà.
Tất cả đều ngũ phẩm!
Đây mới là khảo nghiệm chân chính của vòng thứ hai.
Phải biết.
Tiến vào Hắc Sâm Lâm, muốn tiến vào vòng tiếp theo, muốn sống qua bảy ngày. Nếu như trong thời gian này, võ giả không công kϊƈɦ lẫn nhau thì sẽ cùng nhau tấn cấp.
Long Hoàng không hy vọng một màn này phát sinh.
Cho nên hắn thiết lập mỗi ngày Hắc Sâm Lâm sẽ xuất hiện đại lượng hung thú, võ giả muốn sống sót, nhất định phải không ngừng chém giết.
Nếu như lựa chọn tránh né.
Như vậy sau bảy ngày, số lượng hung thú sẽ chật ních khu vực trận đấu. Đến lúc đó, đừng nói ẩn thân, chổ đặt chân cũng không có.
- Xem ra, chúng ta không thể không động thủ giết hung thú.
- Mỗi lần thi, quy tắc vòng thứ hai đều không giống nhau, đại hỗn chiến lần này hẳn là đối kháng cùng hung thú.
Có vài thiên tài đã đoán ra dụng ý của Long Hoàng, cho nên bắt đầu tổ đội đồ sát hung thú.
Kỳ quái là.
Ngay tại lúc hơn ba trăm người dự thi bắt đầu kết đội đồ sát hung thú, bốn người Vân Phi Dương lại không có xuất hiện trêи màn sáng, bốn người như biến mất khỏi khu vực dự thi.
- Phi Dương ca đâu?
Sáng sớm, ba người Diệp Nam Tu đã đi vào quan chiến đài, nhìn tới nhìn lui trêи từng Tiểu Quang Mạc nhưng vẫn không có phát hiện tung tích.
- Tại sao không thấy mấy người thiên tài Đông Lăng Quận?
- Chẳng lẽ, trận chiến hôm qua làm cho Vân Phi Dương tiêu hao nghiêm trọng? Phải cần tu dưỡng một khoảng thời gian?
Mọi người phỏng đoán.
Điều này cũng đúng.
Tốt xấu gì cũng là thiên tài cùng cảnh giới, hắn có thể miểu sát Vũ Vương như cắt cỏ thì không đúng, hắn cũng phải trả giá một chút, nếu không cũng quá yêu nghiệt rồi.
- Đồ nhi ta không có sao chứ?
Hôn Nha đạo nhân không thấy được La Mục, nhất thời lo lắng.
Hôm qua bị cầm làm vũ khí vung qua vung lại ngăn lại bảy tên Vũ Vương, có phải hiện tại kinh mạch đã bị tổn hại trở thành phế nhân?
Tên sư tôn này cũng là hàng cực phẩm.
- Yên tâm đi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Đồ nhi của ngươi theo đồ nhi ta sẽ không có việc gì.
Rất nhiều người đều buồn bực, thiên tài Đông Lăng Quận chạy đi đâu, bọn họ thật tình không biết, giờ phút này bọn người Vân Phi Dương đang tiềm phục trong bụi cỏ theo dõi nhất cử nhất động của Bá Vương Long.
Muốn xử lý tên này, đầu tiên phải biết tập tính của nó, nếu không mù quáng đi lên, sợ sẽ rất nguy hiểm.
Một ngày, Vân Phi Dương thủy chung quan sát Hoàng Kim Bá Vương Long, đến cuối cùng hắn quyết định buổi tối hôm nay sẽ động thủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.