Chương trước
Chương sau
Đêm đen vắng người.
Hắc Sâm Lâm càng lộ vẻ âm u.
Trải qua ban ngày chém giết, rất nhiều võ giả đã tìm kiếm được địa điểm an toàn để nghỉ ngơi, để tĩnh toạ vận công khôi phục Linh lực cùng thương thế.
Ngoại giới.
Khán giả cũng sớm tán đi.
Toàn bộ Vạn Thế Đại Lục yên tĩnh dị thường.
Xoát!
Đột nhiên, một hắc ảnh tại lóe ra giữa rừng núi rơi lên tàng cây, Linh Niệm phóng thích dò được đầu lục phẩm Hoàng Kim Bá Vương Long kia đang nằm nghỉ ngơi.
Vân Phi Dương lóe lên một cái rồi biến mất.
Rơi vào một chỗ ẩn nấp giữa bụi cỏ, thấp giọng nói:
- Đều chuẩn bị kỹ chưa?
Bên trong, Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm gật đầu.
- Không có sao chứ?
La Mục có chút sợ hỏi.
Căn cứ kế hoạch ban ngày, hắn phụ trách dẫn Hoàng Kim Bá Vương Long lục phẩm, việc này nếu như không có nắm chắc tốt, mình có khả năng sẽ chết.
Vân Phi Dương đẩy hắn một cái, nói:
- Tất cả mọi người đang nhìn đấy nhanh lên đi nếu không mọi người ngủ mất thì khổ!
Nghe được câu nói tất cả mọi người nhìn này, La Mục cắn răng một cái, nói:
- Liều!
Nói xong, từ chỗ tối chạy ra.
Vì để xuất hiện oai phong trước mặt mọi người, hắn không muốn sống nữa, loại người vì da mặt mà liều mình thực xúc động lòng người a.
Rống!
Tốc độ Hoàng Kim Bá Vương Long rất chậm, nhưng khứu giác rất mạnh, khi La Mục và nó cách khảng một trăm trượng thì nó đã ngửi được, thân thể to lớn đứng lên, ngửa đầu gầm lên giận dữ, kinh hãi hung thú bốn phía.
La Mục thấy đại gia hỏa thân cao 20 trượng đang chay lại gần, bị dọa đến bắp chân run rẩy, hắn nỗ lực nói:
- Đại gia hỏa, đuổi theo ta đi!
Trào phúng xong, lập tức chuồn đi.
Một nhân loại, cũng dám đến trước mặt mình khiêu khích, làm cho lục phẩm hung thú không thể tiếp nhận, Hoàng Kim Bá Vương Long đuổi theo.
La Mục thấy thế, mặt bị dọa sợ phát xanh.
Bất quá.
Rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Đại gia hỏa tuy đáng sợ, nhưng chạy rất chậm, nhiều lắm cũng chỉ bằng tốc độ Vũ Tông.
Như vậy còn sợ cái rắm?
- A ha ha ha!
La Mục cười ha hả. Giờ phút này, hắn hiểu việc phụ trách dẫn dụ gia hỏa này vô cùng nhẹ nhàng.
Thời điểm gia hỏa này đang đắc ý.
Trong lòng hiện ra nguy cơ mãnh liệt!
La Mục nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Kim Bá Vương Long há miệng, một cỗ Linh lực cực tốc ngưng tụ, chợt phun ra Quang Đạn chói mắt.
Xoát
Quang Đạn bay ra với tốc độ như lưu quang, bên trong ẩn chứa lực kình chí ít đạt tới hai ngàn trọng!
- Mẹ ta ơi, quên mất nó có kỹ năng!
La Mục hãi nhiên thất sắc, dồn hết sức lực từ khi còn bυ" sữa lăn qua một bên.
Bành!
Quang Đạn xoẹt qua bên người La Mục, oanh trêи mặt đất sinh lực trùng kϊƈɦ cường đại, mà La Mục thì may mắn thoát khỏi quỷ tích nhưng cũng bị quét bay ra rất xa, sau cùng đâm vào một tảng đá lớn.
Phốc!
Nằm trong đống đá vụn, hắn phun ra một ngụm máu.
Tên này tránh kịp, chỉ bị dư uy tác động đến, thụ một chút vết thương nhỏ, nếu như bị Quang Đạn ẩn chứa hai ngàn trọng oanh trúng, kết quả rất rõ ràng, vẫn lạc tại chỗ.
Dù Vân Phi Dương cũng không dám ngạnh kháng lực kình hai ngàn trọng!
Rống!
Hoàng Kim Bá Vương Long giẫm cước bộ to lớn, mạnh mẽ đâm đến, lúc này La Mục đứng lên, không nói hai lời, co cẳng chạy chốn.
Lần này, hắn không hả hê.
Toàn bộ Linh Niệm phóng thích, thủy chung bảo trì cùng Bá Vương Long khoảng cách 200 trượng, bởi vì căn cứ theo quan sát ban ngày, Quang Đạn tên này phóng xuất ra tuy rất mạnh, nhưng khoảng cách cũng chỉ đến trăm trượng.
- Đến đây! Theo đuổi ta đi!
- Ngươi đại đần Long này! Ngươi là rác rưởi!
La Mục một bên chạy, một bên chửi rủa.
Lục phẩm hung thú đã linh trí đơn giản, tự nhiên biết được tên nhân loại này đang nhục nhã mình, cặp con mắt lớn kia lấp lóe lửa giận, mở ra miệng rộng, lại một lần phun ra Quang Đạn.
Đáng tiếc.
Quang Đạn bay đến trăm trượng thì héo rũ, cuối cùng rơi trêи mặt đất, truyền đến một tiếng vang thật lớn.
- Làm sao?
Lại một tiếng nổ vang to lớn, kinh động người dự thi nghỉ ngơi hoặc tĩnh toạ nơi xa.
Bọn họ nhao nhao bay ra, mắt thấy Bá Vương Long trong đêm tối mạnh mẽ đâm tới, nhao nhao hoảng hốt.
Hoàng Kim Bá Vương Long đến ban đêm sẽ nghỉ ngơi, tại sao nửa đêm nháo sự rồi?
- Mau nhìn!
Đột nhiên, có người la lớn.
Linh Niệm mọi người bao phủ tới, nhất thời phát hiện La Mục đang chạy phía trước, cũng rốt cuộc minh bạch, tên này đang cố ý dẫn dụ Hoàng Kim Bá Vương Long!
Mẹ ơi.
Hơn nửa đêm đi đùa giỡn hung thú lục phẩm có thể so với Vũ Hoàng, thật không sợ chết mà!
La Mục một bên chạy, một bên phóng thích Linh Niệm.
Khi hắn ý thức được, rất nhiều võ giả đều bị kinh động, quanh thân liền hiện ra khí chất cao thủ.
Thấy không!
Lão tử đang dẫn dụ một đầu lục phẩm hung thú!
Ta dám làm như thế, các ngươi có dám chơi như vậy không?!
Ngoại giới.
La Mục dẫn Hoàng Kim Bá Vương Long ra, đầu tiên có tiếng nộ hống, sau có nổ mạnh, kinh động toàn bộ Tổ Long Thành.
Trong thành trì, lần lượt có võ giả đi tới.
Bọn họ nhao nhao nhìn về phía màn sáng, mượn nhờ ánh trăng bên trong, lúc này mới thấy La Mục của Đông Lăng Quận chơi đùa cùng lục phẩm hung thú.
- Tiểu tử này!
Hôn Nha đạo trưởng đứng trước cửa sổ, nhìn qua màn sáng, sụp đổ nói:
- Không phải nửa đêm ra ngoài đi tiểu, chọc đầu này Bá Vương Long chứ!
- Chưa hẳn.
Tứ Hải Kiếm Đế cười nói:
- Theo cử chỉ hắn thì rõ ràng đang cố ý dẫn dắt nó.
Hôn Nha đạo trưởng cũng ý thức được, nhưng hắn càng để ý là:
- Lão gia hỏa, hơn nửa đêm, ngươi chạy đến phòng ta làm gì, nói, có phải có đam mê đồng tính?!
- Ta nhổ vào!
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Ngươi phải rõ ràng, đây là phòng ta!
- A, đúng thế!
Hôn Nha đạo trưởng gãi đầu, một mặt mờ mịt nói:
- Ta thế nào chạy đến đây, chẳng lẽ lại mộng du?
Tứ Hải Kiếm Đế cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định, bực tức nói:
- Ngươi ta tương giao mấy trăm năm, không nghĩ tới ngươi là loại người này! Thừa dịp nửa đêm, chạy đến phòng ta, có phải chuẩn bị thừa lúc ta không để ý đâm đít ta!
- Chết xa một chút!
Hôn Nha đạo trưởng cả giận quát.
- Mắt của ta mù mới có thể tìm ngươi làm chuyện đồng tính!
Người dự thi tại Hắc Sâm Lâm đều bị kinh động, La Mục lại vô cùng đắc chí, bất quá rất nhanh có chút buồn bực, bởi vì chính mình chạy lâu như vậy, Vân Phi Dương tại sao còn không có động tĩnh!
- Tránh ra!
Nhưng vào lúc này, thanh âm Vân Phi Dương truyền tới, chợt một cỗ sóng biển từ hồ nước cuốn tới, tưới La Mục thành ướt sũng.
- Phốc!
La Mục phun nước ra ngoài, tức miệng mắng to:
- Đại gia ngươi, có thể để cho ta có thời gian phản ứng rồi hãy giội nước hay không!
Xoát.
Vân Phi Dương không để ý hắn, đứng lơ lửng giữa trời, Linh Niệm câu thông tiểu thế giới, dẫn dắt toàn bộ nước thu thập được trong hồ nước ra, tưới vào đầu Hoàng Kim Bạo Long.
Xoát
Lâm Chỉ Khê xuất hiện ngay phía trước, nàng lạnh lùng đứng đó, hai tay cấp tốc đánh ra kết ấn, sau cùng song thủ đập trêи mặt đất, quát lạnh nói:
- Băng Phong Thiên Xích!
Tạch tạch tạch!
Mặt đất dính nước cấp tốc kết băng, hướng về phía trước nhanh chóng kéo dài, Hoàng Kim Bá Vương Long bởi vì bị nước tung tóe ẩm ướt, thân thể to lớn nháy mắt bị băng phong như một pho tượng!
Đương nhiên.
Muốn nói tượng băng sinh động như thật nhất, vẫn phải nhắc đến La Mục, giờ phút này tên này duy trì động tác chạy, cả người bị triệt để đóng băng, trong lòng của hắn khóc thút thít nói:
- Vì cái gì người thụ thương luôn luôn là ta...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.