Vân Phi Dương đề nghị vào thành quỳ xuống trước bách tính toàn thành, rất chân thành để hai Vũ Vương rất hài lòng.
Kẻ này cũng là hạng người có thể duỗi có thể co, khó trách tuổi còn trẻ lại trở thành Thành chủ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, biểu hiện của Vân Phi Dương rất sáng suốt, nhưng không có cốt khí, cũng không có thành tựu, cho nên không để hắn vào mắt.
Vũ Vương già hơn nói:
- Ý công tử như thế nào?
- Được.
Lam Vĩ Hàng cười lạnh nói.
- Để hắn trước bách tính toàn thành, quỳ xuống nhận lỗi bổn công tử đi.
Hắn từ đầu tính giết Vân Phi Dương, nhưng ngẫm lại không có ý nghĩa, nếu như trong thành trì hắn quản lý, trước bách tính toàn thành, hung hăng chà đạp tôn nghiêm hắn thì có ý tứ hơn giết hắn nhiều.
Mà nếu chuyện này truyền đi.
Mình quang minh chính đại nhục nhã thiếu niên Thành chủ gần đây phong quang vô hạn cũng là một sự việc rất mỹ diệu.
- Tiểu tử, mở cửa thành ra đi.
Một Vũ Vương thản nhiên nói, trong ngôn ngữ bộc lộ khí tức Vương giả.
Vân Phi Dương chất phác cười một tiếng, ra lệnh.
- Mở cửa thành.
Dát!
Cổng thành chầm chậm mở ra, hắn khách khí nói:
- Hai vị vũ Vương tiền bối mời, vị công tử bị ta đánh qua,mời!
Câu nói đằng sau như sát muối lên trái tim, Lam Vĩ Hàng nghe vậy tức giận nổi trận lôi đình.
Bất quá.
Nghĩ tới tên này lúc nữa sẽ ngay trước bách tính toàn thành quỳ xuống xin lỗi mình, hắn thu hồi lửa giận, lạnh lùng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651795/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.