Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương đề nghị vào thành quỳ xuống trước bách tính toàn thành, rất chân thành để hai Vũ Vương rất hài lòng.
Kẻ này cũng là hạng người có thể duỗi có thể co, khó trách tuổi còn trẻ lại trở thành Thành chủ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, biểu hiện của Vân Phi Dương rất sáng suốt, nhưng không có cốt khí, cũng không có thành tựu, cho nên không để hắn vào mắt.
Vũ Vương già hơn nói:
- Ý công tử như thế nào?
- Được.
Lam Vĩ Hàng cười lạnh nói.
- Để hắn trước bách tính toàn thành, quỳ xuống nhận lỗi bổn công tử đi.
Hắn từ đầu tính giết Vân Phi Dương, nhưng ngẫm lại không có ý nghĩa, nếu như trong thành trì hắn quản lý, trước bách tính toàn thành, hung hăng chà đạp tôn nghiêm hắn thì có ý tứ hơn giết hắn nhiều.
Mà nếu chuyện này truyền đi.
Mình quang minh chính đại nhục nhã thiếu niên Thành chủ gần đây phong quang vô hạn cũng là một sự việc rất mỹ diệu.
- Tiểu tử, mở cửa thành ra đi.
Một Vũ Vương thản nhiên nói, trong ngôn ngữ bộc lộ khí tức Vương giả.
Vân Phi Dương chất phác cười một tiếng, ra lệnh.
- Mở cửa thành.
Dát!
Cổng thành chầm chậm mở ra, hắn khách khí nói:
- Hai vị vũ Vương tiền bối mời, vị công tử bị ta đánh qua,mời!
Câu nói đằng sau như sát muối lên trái tim, Lam Vĩ Hàng nghe vậy tức giận nổi trận lôi đình.
Bất quá.
Nghĩ tới tên này lúc nữa sẽ ngay trước bách tính toàn thành quỳ xuống xin lỗi mình, hắn thu hồi lửa giận, lạnh lùng cười một tiếng đi vào trong thành.
Hai tên Vũ Vương đáp xuống, phong phạm Vương giả đi vào.
Nhưng.
Thời khắc bọn hắn vào thành, khóe miệng Vân Phi Dương giương lên, hiện ra mỉm cười quỷ dị.
Mẹ nó!
Dám đến thành trì ta nháo.
Lão tử không chôn sống các ngươi thì không gọi Vân Phi Dương!
Lam Vĩ Hàng mang theo hai Vũ Vương nghênh ngang đi vào.
Trong con ngươi binh lính nội thành lấp lóe vẻ kiêng kị, bọn họ biết hai lão giả phía sau là Vũ Vương, nếu động thủ sẽ có thể đồ sát toàn bộ Thiết Cốt Thành!
Xoát.
Lam Vĩ Hàng dừng lại, quay người nhìn về phía thành lâu, ngạo nghễ nói:
- Vân Phi Dương, mau mau cút xuống quỳ xuống cho bản thiếu.
- Đừng nóng vội!
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta trước tiên tụ tập bách tính trong thành lại để bọn hắn tận mắt nhìn thấy đã.
Nói rồi, nháy mắt với Từ Phàm.
Xoát!
Từ Phàm đạp quân bước mang binh lính rời đi.
Lam Vĩ Hàng cười ha ha một tiếng.
- Ngươi đã phối hợp như vậy. Đợi lát nữa, bản thiếu cho Thành chủ ngươi chút tôn nghiêm.
- Đừng.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cứ dùng sức chà đạp tôn nghiêm ta đi.
Lam Vĩ Hàng ngưng cười, ánh mắt âm sâm, nói:
- Bản thiếu sẽ cưỡi trêи thân ngươi, giống như dắt chó, dắt ngươi đi dạo trong thành, để tôn nghiêm ngươi vỡ vụn từng chút!
Răng rắc.
Diệp Nam Tu đứng trêи tường thành, song quyền nắm chặt, trong con ngươi lấp lóe phẫn nộ.
Hắc Mao và Khúc Vãn Ca cũng giận dữ không thôi.
Vân Phi Dương là lão đại bọn họ, bị người nhục nhã như thế, khẳng định khó có thể chịu đựng.
- Hả?
Lam Vĩ Hàng phát hiện ba người kia biểu lộ không đúng, cười nói:
- Có phải rất khó chịu khi nghe ta nhục nhã Thành chủ đại nhân các ngươi?
Ba người trầm mặc.
Bọn họ biết chờ lão đại nghiêm túc, tên này sẽ thảm.
Vân Phi Dương trong mắt bọn hắn là Thần không gì làm không được, dù có hai tên Vũ Vương ở hiện trường cũng có thể đánh tên này một trận!
Thấy ba người không nói, Lam Vĩ Hàng lắc đầu.
- Quả nhiên, thành chủ dạng gì, binh binh dạng đó, toàn một đám hèn nhát, một đám rác rưởi!
Phi.
La Mục tựa lưng vào thành tường, phun ngọn cỏ trong miệng ra, ánh mắt lạnh lùng lên.
Tên này ghét nhất có người nói mình là phế vật!
Vân Phi Dương vẫn mỉm cười.
Hai Vũ Vương và Lam Vĩ Hàng thấy tên này mỉm cười là một loại nịnh nọt, là sợ chết, là biểu hiện nhu nhược.
Nhưng trong mắt Diệp Nam Tu, cái mỉm cười này rất khủng bố!
Lão đại tức giận!
Tiểu tử này xong đời!
Bách tính nội thành bị triệu tập lại xung quanh giáo trường, bởi vì số lượng quá nhiều, rất nhiều người chỉ có thể đứng trêи đường phố.
Bọn họ dựa chung một chỗ, trong con ngươi lóe ra vẻ hoảng sợ, họ biết có người đánh tới cửa.
- Nương.
Một nam đồng sợ hãi nói:
- Chúng ta lại phải lên núi lánh nạn hả?
Tiểu gia hỏa mới năm sáu tuổi, trong trí nhớ của nó, chỉ cần bị triệu tập đến giáo trường thì phải rời khỏi Thiết Cốt Thành, trốn lên núi tối tăm.
Mẫu thân ôm hắn an ủi:
- Thành chủ đã nói qua sẽ không để cho chúng ta rời đi.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn. Dù sao, hai lão giả kia có thể đứng giữa không trung, nhất định rất cường đại!
Đạp đạp.
Từ Phàm đạp quân bước hành lễ nói:
- Đại nhân, 180 ngàn cư dân Thiết Cốt Thành đã đến nơi!
- Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Lam Vĩ Hàng dò xét bách tính nội thành một phen, cười nói:
- Nhiều người nhìn như vậy, nhất định sẽ rất thú vị!
- Ta cũng cho rằng như vậy.
Vân Phi Dương đồng ý.
Ánh mắt của hắn nhìn lướt những bách tính đang sợ hãi, khϊế͙p͙ đảm, nói:
- Hai vị này là cường giả Vũ Vương, một quyền đủ để nát núi, thân phận rất cao quý!
Vũ Vương?
Một quyền nát núi?
Người dân phổ thông chấn kinh, ánh mắt lóe lên vẻ e ngại.
Hai tên Vũ Vương ưỡn ngực, trêи mặt hiện ra vẻ ngạo nghễ, quanh thân phát ra khí tức Vương giả.
Xoát.
Vân Phi Dương chỉ Lam Vĩ Hàng, nói:
- Vị này...
Hắn hơi dừng lại, hỏi:
- Quý danh công tử là?
Lam Vĩ Hàng ngạo nghễ đáp.
- Dòng chính Lam gia xếp hạng thứ hai Ngũ tinh Long Hổ Thành, Lam Vĩ Hàng!
- Được.
Vân Phi Dương chỉ hắn, lớn tiếng nói:
- Vị công tử này lợi hại hơn, hắn đến từ dòng chính gia tộc ngũ tinh thành trì, thân phận rất cao quý.
- Ngũ tinh thành trì?
- Mẹ ta ơi, đây chính là đại thành, cao hơn Thiên Vũ Thành một cấp bậc!
Bách tính nội thành không hiểu võ đạo, nhưng hiểu được tinh cấp, tinh giai càng cao, thực lực càng mạnh.
- Ai.
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt đau khổ, nói:
- Vài ngày trước, Thành chủ ta không cẩn thận chọc tới Lam công tử, hắn hôm nay mang hai người đến đây trả thù.
- A?
Bách tính trợn mắt.
Thành chủ đại nhân vậy mà chọc tới đại nhân vật như vậy!
Phù phù!
Đột nhiên, một người quỳ trêи mặt đất hướng về phía Lam Vĩ Hàng, run rẩy nói:
- Lam... Lam công tử, ngài đại nhân có đại lượng, không nên làm khó Thành chủ!
Phù phù!
Phù phù!
Bách tính sau lưng cũng quỳ xuống, vì Vân Phi Dương dập đầu cầu tình.
Hơn mười vạn người lần lượt quỳ xuống, tràng diện rung động tâm linh, hai tên Vũ Vương cũng động dung nghĩ thầm, tiểu gia hỏa rất được lòng bách tính.
Đó là khẳng định.
Vân Phi Dương giữ vững Thiết Cốt Thành, là đại anh hùng chân chính trong mắt bọn họ!
- Cắt.
Lam Vĩ Hàng cười lạnh nói:
- Một đám dân đen.
Vân Phi Dương nhíu mày, hắn vận khí đan điền quát:
- Đầu gối các ngươi chỉ quỳ phụ mẫu, người khác không có tư cách để cho các ngươi quỳ xuống, đều đứng lên cho ta!
Âm thanh như sấm truyền đi.
Rất nhiều bách tính tựa như được cảm nhiễm hoặc nghe lệnh của Thành chủ, đứng lên.
- Chư vị.
Thanh âm Vân Phi Dương ôn hòa nói tiếp.
- Ta triệu tập mọi người đến đây không phải để mọi người cầu tình cho mà muốn để mọi người thấy rõ ràng, người nào đến Thiết Cốt Thành gây chuyện sẽ có kết thục thế này!
- Hả?
Hai Vũ Vương khẽ giật mình, tên này nói không đúng.
- Quỳ xuống!
Đột nhiên, Vân Phi Dương vung tay lên, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo bay ra đánh vào đầu gối Lam Vĩ Hàng.
Phù phù!
Lam Vĩ Hàng quỳ trêи mặt đất.
Sắc mặt hắn dữ tợn, thống khổ hét thảm, thanh âm truyền khắp Thiết Cốt Thành, nghe qua khiến người ta không rét mà run!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.