Chương trước
Chương sau
Thần Thần si mê Tiên Lộ Quỳnh Tương gần như điên cuồng, nếu không sẽ không uống sạch một đầm Tiên Lộ Quỳnh Tương do Dược Thần luyện chế.
Sau khi Vân Phi Dương dùng cái này làm khen thưởng, nó liền đồng ý, trong đêm đã dẫn Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ ra khỏi thành chui vào rừng sâu núi thẳm, bắt đầu một trận sát lục gió tanh mưa máu.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương sớm rời giường, đi vào hậu viện, cấy ghép toàn bộ Bách Hoa Thảo vào, bố trí phòng ngự trận pháp để phòng người khác lầm xông vào.
Hắn đã không cần Tiên Lộ Quỳnh Tương tăng cao tu vi, bởi vì dù hắn có uống thì thực lực đề thăng cũng có hạn, trừ phi uống Tiên Lộ Quỳnh Tương nguyên chất nhưng lấy tốc độ ngưng tụ trước mắt, hắn không thể hưởng dụng xa xỉ như vậy.
Hắn chỉ có thể sử dụng Vũ Sư Đan luyện, Vũ Sư Đan có giá trị cao hơn Tiên Lộ Quỳnh Tương nhiều.
Sắp xếp Bách Hoa Thảo cẩn thận, hắn thầm nghĩ:
- Có thời gian cũng phải mời Liễu sư tỷ đi theo, để nàng hỗ trợ luyện chế Vũ Sư Đan.
Lấy năng lực Vân Phi Dương, luyện chế Vũ Sư Đan rất dễ dàng, nhưng tên này quá lười, thích giao việc cho người khác, là một chưởng quỹ vung tay điển hình.
Từ Phàm làm việc rất có hiệu suất, chỉ mất một ngày đã chọn được trăm binh lính ưu tú.
Vân Phi Dương kiểm tra, rồi đưa bọn hắn đến phủ đệ phế tích, cũng biến khu vực này thành cấm địa, bất kỳ người nào cũng không thể vào.
Binh lính giao cho Độc Hạt và Vũ Thanh Vũ, Vân Phi Dương chuẩn bị tìm Tương Cần thương thảo sự việc bán đấu giá trong tháng sau.
Bất quá, vừa đi hai bước, lại nghe tiếng quát ngoài thành.
- Vân Phi Dương, lăn ra đây cho bản thiếu!
- Hả?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Thanh âm này có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu.
Xoát!
Đột nhiên, trêи không cửa bắc, xuất hiện hai Võ giả đang đứng đó.
Binh lính nội thành thấy thế, sắc mặt đại biến, có thể đứng giữa không trung. Hiển nhiên, hai người kia là cường giả Vũ Vương!
Hô!
Một tên Vũ Vương nâng quyền oanh đến, thuần linh lực ngưng tụ hình thành sóng xung kϊƈɦ đánh về phía cổng thành.
Bành!
Khí kình bị Tụ Quang Phòng Ngự Trận ngăn lại, không nhúc nhích tí nào!
- A?
Tên kia Vũ Vương kinh ngạc nói:
- Quả nhiên như truyền ngôn, Thiết Cốt Thành có phòng ngự đại trận.
Một kϊƈɦ vừa rồi của hắn cũng mới ngưng tụ mấy chục trọng thuần linh lực.
- Haha.
Một tên khác cười nói:
- Lão phu ngược lại muốn xem, đại trận ngăn chặn 20 máy ném tinh hạch oanh tạc rốt cuộc mạnh cỡ nào!
Nói rồi, ngưng tụ thuần linh lực oanh tới, cường độ đạt tới một trăm trọng!
- Phiền phức!
Sắc mặt Từ Phàm nghiêm túc.
Ba quận phái ra 20 máy bắn tinh hạch thay phiên bắn, uy lực cộng lại con cao hơn vũ Vương sơ kỳ, khi ấy lại có người gia trì, vòng công kϊƈɦ thứ nhất rất khó rung chuyển. Bởi vì tổng cộng bạo phát, uy lực đơn độc chỉ có hơn mười trọng một xíu, cho nên bị trận pháp hóa giải dễ dàng.
Cường giả Vũ Vương thì khác, một quyền của họ ngưng tụ trăm trọng lực kình, một điểm bạo phát, mà lúc này lại không có Võ giả gia cố, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sao có thể chống được.
Ngay tại thời khắc Từ Phàm lo lắng, Tụ Quang Phòng Ngự Trận lại gặp oanh kϊƈɦ, truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Ông!
Trận pháp sinh ra dập dờn rất nhỏ rồi bình tĩnh lại như không có chuyện gì!
Con ngươi Từ Phàm lấp lóe vẻ chấn kinh.
Binh lính nội thành cũng rung động không thôi.
Bọn họ tuy đoán không ra uy lực hai kϊƈɦ vừa rồi, nhưng nghĩ tới hai Vũ Vương ngưng tụ thuần linh lực khẳng định rất mạnh!
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hai tên này đến tìm phiền toái!
Lam Vĩ Hàng đứng tại Bắc Môn Thiết Cốt Thành rất tức giận, vài ngày trước, hắn vượt ngàn dặm đi Đông Lăng thành nghe hát, kết quả bị người đánh.
Dòng chính Lam gia hàng thứ hai Long Hổ Thành nuối không trôi cơn giận này!
Nhưng thực lực gia hỏa đánh mình có chút mãnh liệt, hắn không có năng lực báo thù, chỉ có thể về gia tộc, kêu hai tên Vũ Vương giết qua.
Đi về tốn mấy ngày đường, rốt cục đứng trước lãnh địa của đối phương.
- Vân Phi Dương, cút ra ngay cho ta!
Lam Vĩ Hàng gầm lên giận dữ, sau đó nói:
- Hai vị, không nên khách khí, trước oanh nát cổng thành, để tên kia biết hậu quả đắc tội bản thiếu!
- Cái này
Hai Vũ Vương chần chờ.
Nếu như giết người, bọn họ sẽ không cân nhắc, trực tiếp động thủ.
Nhưng căn cứ quy củ Vạn Thế Đại Lục, Võ giả Vũ Vương không thể tùy tiện oanh kϊƈɦ thành trì người ta, bởi vì cái này không khác gì muốn khiêu chiến cả.
Lam Vĩ Hàng biết lo lắng của hai người, hắn nói:
- Tiểu tử kia đánh ta một quyền, chúng ta tới đây báo thù, thuộc về ân oán cá nhân, cổng thành bị đánh là ngoài ý muốn!
- Tốt.
Hai ngươi bay lên.
Nhưng kết quả, một người đánh một quyền, vậy mà không phá được Phòng Ngự Trận bao phủ Thiết Cốt Thành, điều này để mặt mo bọn hắn đỏ ửng.
- Tiếp tục!
Lam Vĩ Hàng ở phía dưới nói:
- Một cái trận pháp có thể làm khó hai vị sao?
Hai người nhìn nhau, rồi cùng bạo phát tu vi, thuần linh lực bàng bạc xuất hiện, hóa thành hai cái nắm tay to lớn muốn đập tới.
- Chậm đã!
Đột nhiên, nội thành truyền đến tiếng quát.
Hai người dừng lại theo bản năng thì thấy một thiếu niên xuất hiện trước thành lâu, trêи mặt mang theo vẻ mỉm cười.
Lam Vĩ Hàng nhìn thấy hắn, nghiến răng nghiến lợi quát.
- Vân Phi Dương!
- Ta nói thế nào quen tai như vậy, nguyên lai là ngươi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Tại Vi Quân Giải Ưu Lâu bị bản Thành chủ đánh một quyền, còn không phục, tìm trợ thủ đánh tới cửa?
Lam Vĩ Hàng là công tử áo lam nâng giá không thành, bị Vân Phi Dương một quyền đánh ngã mấy chương trước.
Răng rắc.
Lam Vĩ Hàng nắm quyền, âm u nói:
- Vân Phi Dương, ngươi khoan đắc ý, đợi trận pháp phá vỡ, bản thiếu sẽ để cho ngươi hiểu rõ, kết quả đắc tội ta!
- Thật sao?
Vân Phi Dương khinh thường cười rộ lên.
Một Vũ Tông sơ kỳ gà mờ, ỷ vào hai tên Vũ Vương, thật sự quá kém.
- Tiểu tử!
Vũ Vương lớn tuổi trầm giọng nói:
- Nhanh quỳ xuống, bồi tội công tử nhà ta thì mới còn có đường sống.
Hắn không muốn phá thành.
Dù sao, việc này truyền đi, mặc dù thuộc về ân oán cá nhân, cũng sẽ nhận cao thủ Quận Quốc khác xem thường.
Vũ Vương vẫn quan tâm mặt mũi.
Tên còn lại cũng không muốn phá thành, cái này sẽ ảnh hưởng danh tiếng, cho nên hắn thản nhiên nói:
- Tiểu tử, chỉ cần quỳ xuống nhận sai, để công tử nhà ta đánh một hồi, giao ít bạc thì bỏ qua.
- Đúng thôi.
Vũ Vương lớn tuổi nói:
- Mọi người hòa hòa khí khí, vấn đề gì không thể giải quyết.
Vân Phi Dương cười lạnh không thôi.
Đại gia ngươi, để lão tử quỳ xuống còn giao tiền, hòa hòa khí khí giải quyết vấn đề đây à?
Bất quá.
Nội tâm của hắn kinh ngạc.
Một công tử ca Ngũ tinh Thành có thể mời đến hai Vũ Vương, mà hai tên kia vậy mà xưng hô công tử nhà ta, nhìn qua còn trâu hơn cả người của Lục tinh Thành.
Hai tên Vũ Vương không phải hạ nhân, bọn họ chỉ làm khách khanh của Lam gia, nhận bổng lộc của người tự nhiên phải xuất chút công lực.
Vân Phi Dương nâng cằm nghĩ sâu tính kỹ, nói:
- Không tệ, xem ra ta phải xin lỗi, nếu không Thiết Cốt Thành không gánh nổi.
Hai Vũ Vương cười.
Lam Vĩ Hàng nhướng mày, ngạo nghễ không thôi.
Không phải vênh váo nữa à?
Không phải được xưng là thiếu niên Thành chủ sao?
Tại trước mặt bản thiếu, vẫn là một tôm tép nhãi nhép!
Vân Phi Dương chắp tay, nói:
- Hai vị thấy thế này được không? Trước tiên mời vào trong, ta sẽ ngay trước bách tính toàn thành quỳ xuống tỏ thành ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.