Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương muốn đạt được quyền chi phối Thiết Cốt Thành, Lâm Nhược Hiên sớm nghe nữ nhi nói qua. Cho nên, quyết định giao tòa thành này cho hắn.
Không phải lấy tư cách Tướng quân, mà lấy thân phận Thành chủ chính thức tiếp quản.
Lâm Nhược Hiên giao Thiết Cốt Thành cho Vân Phi Dương, hiển nhiên phá lệ coi trọng, không xem như ngoại nhân. Bởi vì, thân phận Thành chủ này có thể trực tiếp quyết định hết thảy, không có bất kỳ quản chế gì.
Khi tin tức Vân Phi Dương đảm nhiệm chức Thành chủ Thiết Cốt Thành, truyền ra Đông Lăng Quận, khiến toàn Quận chấn động!
Đông Lăng Quận từ khi thành lập đến nay, chỉ có chưởng khống giả Đông Lăng thành mới được xưng Thành chủ, các thành trì khác thì chỉ có Tướng quân đóng giữ, nghe Thành chủ hiệu lệnh.
Vân Phi Dương đảm nhiệm chức Thành chủ, không thể nghi ngờ khai sáng một lịch sử.
Quan trọng hơn là.
Hắn vẫn chỉ là một học sinh vừa nhập học chưa đầy một năm.
Bên trong Đông Lăng Quận, mọi người đều đang nghị luận Vân Phi Dương, không ai nghi vấn hắn có tư cách ra đảm nhiệm chức Thành chủ hay không?
Dù sao, Thiết Cốt Thành có thể giữ vững trước ba mươi vạn đại quân vây công hoàn toàn dựa vào một mình hắn, công lao lớn như thế, đảm nhiệm nhất thành chi chủ, quả thực cũng thuận lý thành chương.
Đông Lăng học phủ.
Vân Phi Dương run sợ đứng trước đạo sư thất, từ Thiết Cốt Thành trở về, vừa được trao tặng thân phận Thành chủ, hắn đã đến đây.
Bảo Lỵ hai tay ôm ngực, đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Bầu không khí có chút không ổn!
Vân Phi Dương hiện tại nhưng là Thành chủ Thiết Cốt Thành, nhưng đối mặt Bảo Lỵ, lại vẫn như một hài tử nhu thuận nghe lời.
"Ba."
Đột nhiên, Bảo Lỵ vỗ bàn một cái, lạnh nhạt nói:
- Không được.
Vân Phi Dương giật mình, vẻ mặt đau khổ nói:
- Lão sư, Thiết Cốt Thành trải qua chiến tranh tàn phá, đã phế gần hết, ta thân là Thành chủ, tự nhiên muốn gánh nhận trách nhiệm.
Hắn tới đây để xin nghỉ học.
Nói thật.
Tiến vào Đông Lăng học phủ, chỉ là học sinh trêи danh nghĩa, hắn luôn một mình tu hành.
Bây giờ có Thiết Cốt Thành, đương nhiên không thể ở lại học phủ, bắt đầu áp dụng kế hoạch, tranh thủ sớm ngày xây dựng Thiết Cốt Thành thành thập nhị tinh.
"Xoát!"
Bảo Lỵ nắm cổ áo hắn, mặt lạnh nói:
- Nhập Đông Lăng học phủ, nhất định phải tu luyện tròn ba năm.
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt đau khổ, nói:
- Vậy được rồi, ta xin phép nghỉ.
- Bao lâu?
- Hai năm.
Bảo Lỵ thở dài một hơi, nói:
- Chuẩn.
Đông Lăng học phủ không còn năng lực dạy tên học sinh này, sớm muộn gì hắn cũng rời đi mà thôi.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Lão sư, ta sẽ trong thời gian ngắn nhất xây dựng Thiết Cốt Thành thành thập nhị tinh. Đến lúc đó, người phải làm tròn lời hứa đó.
Bảo Lỵ cười nói:
- Tốt, ta chờ ngươi thành lập thập nhị tinh Thành.
Rời đi đạo sư thất về sau, Vân Phi Dương đi vào Tây Uyển Cư.
Hắn đi vào hậu viện, thu sạch Bách Hoa Thảo vào không gian giới chỉ, đã có thành trì của mình, đương nhiên muốn chuyển qua đó hết, rồi tiếp tục phát triển.
"Két."
Vân Phi Dương đẩy cửa tiến vào phòng.
Lăng Sa La vẫn luyện chế độc dược, cô gái này từ khi tiến vào học phủ, ngày thường rất ít ra ngoài.
Vân Phi Dương đi tới, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nàng, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Như đã quen thuộc tên vô sỉ này, Lăng Sa La không giãy dụa, lạnh nhạt nói:
- Đi Thiết Cốt Thành?
Tin tức Vân Phi Dương tiếp nhận Thành chủ, nàng đã nghe nói, càng biết đối phương một quyền miểu sát vạn quân, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất lực.
Tên này ngày càng mạnh, để cho nàng dần nản chí, mình có thể hạ độc chết hắn hay không?
Vân Phi Dương nói:
- Tại Thiết Cốt Thành, ta sẽ vì cô thành lập một phòng luyện độc, thu thập những dược tài độc nhất thiên hạ, để cô có cơ hội hạ độc chết ta.
Lăng Sa La nao nao.
- Đương nhiên…
Vân Phi Dương áp tai cười nói:
- Nếu như cô không muốn thủ tiết, tốt nhất từ bỏ suy nghĩ độc chết nam nhân của mình.
Lăng Sa La cắn răng, nói:
- Ta muốn hạ độc chết ngươi!
- Cô thì hận ta như vậy?
- Hận thấu xương!
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương buông nàng ra, lui về phía sau mấy bước, nói:
- Nói thật cho cô biết, ngày đó trong động, xuân độc trong cơ thể cô sớm đã bị ta hóa giải.
Lăng Sa La nghe vậy, thần sắc ngốc trệ.
Vân Phi Dương nói tiếp:
- Chúng ta chẳng hề làm gì, cô vẫn còn tấm thân xử nữ.
Gia hỏa không biết xấu hổ này rốt cục thẳng thắn.
Chẳng lẽ lương tâm bộc phát?
Lăng Sa La trừng mắt to, hỏi lại.
- Ngươi nói thật?
Vân Phi Dương trả lời.
- Nếu không tin, có thể đi Y Đường tìm Liễu sư tỷ nghiệm chứng, chính mình còn tấm thân xử nữ hay không.
"Xoát."
Lăng Sa La lao ra ngoài.
Đưa mắt nhìn cô gái rời đi, Vân Phi Dương thở dài một hơi, cũng đi ra.
Khi hắn mới vừa ra ngoài Tây Uyển Cư, Mục Oanh đã đi tới, nàng mờ mịt hỏi.
- Vân đại ca, nữ hài vừa rồi từ trong viện đi chạy ra kia là ai vậy?
"Ây."
Vân Phi Dương cười đáp:
- Một người bạn.
Nói xong, vội đánh qua chuyện khác.
- Oanh Oanh, muội đến thật đúng lúc, ta đang tính đi Giáp Mộc Đường tìm muội đây.
Mục Oanh cười nói:
- Vân đại ca tìm muội làm gì?
Vân Phi Dương vỗ ngực, nói:
- Vân đại ca của muội hiện tại là nhất thành chi chủ!
Mục Oanh sùng bái nói:
- Hảo lợi hại!
Cô bé rất hiểu phối hợp.
Vân Phi Dương đi tới, nắm tay nhỏ của nàng, nghiêm túc nói:
- Cho nên, muội nguyện ý làm Thành chủ phu nhân chứ?
Khuôn mặt nhỏ của Mục Oanh đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Không trả lời là ngầm thừa nhận.
Vân Phi Dương kéo nàng, nói:
- Chúng ta bây giờ tiến về Thiết Cốt Thành, trời sáng sẽ chuẩn bị hôn lễ, để người khắp thiên hạ đều biết, muội là Thành chủ phu nhân của Thiết Cốt Thành.
"A?"
Mục Oanh vội vàng nói:
- Vân đại ca, không được, không được!
- Làm sao?
Vân Phi Dương dừng lại hỏi:
- Ngươi không muốn gả cho ta?
- Muội…
Mục Oanh ấp úng lên, rồi bật thốt:
- Vân đại ca, muội tìm huynh có chính sự cần nói!
Tiểu ny tử cũng học được chiêu đánh trống lãng.
Bất quá.
Nếu so với Vân Phi Dương, vẫn còn quá non, chỉ nghe hắn nghiêm túc nói:
- Hôn nhân đại sự, mới là chính sự!
Mục Oanh không phản bác được.
Vân Phi Dương cười một tiếng, theo sát đi tới nói:
- Oanh Oanh, có chính sự gì?
Mục Oanh buông lỏng một hơi, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Muội tạm thời còn không hiểu rõ, chờ lúc nào rõ ràng lại nói cho Vân đại ca nghe.
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Chính sự này của cô gái nhỏ thật đúng là rất chính nha.
Mục Oanh thấp giọng nói:
- Vân đại ca, muội có chuyện gạt huynh.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Tiểu ny tử rốt cục muốn nói ra bí mật của mình sao?
Thật ra, sau khi ra ngoài từ lăng mộ, hắn vẫn rất ngạc nhiên, Mục Oanh đến cùng có được cơ duyên gì, nữ thi kia lại quán thâu cái trí nhớ gì cho nàng chứ.
Nói đi.
Ta tới giúp muội chia sẻ một phần bí mật này.
Vân Phi Dương rất chờ mong.
Đột nhiên.
Mục Oanh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói:
- Chờ thời cơ chín muồi, muội sẽ nói cho Vân đại ca biết nhé!
"Phù phù."
Vân Phi Dương lần này thật ngã quỵ xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.