Chương trước
Chương sau
Sau khi La Mục tự mình trắc thí.
Vân Phi Dương biết được uy lực Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, nên bắt đầu bố trí số lượng lớn.
Nửa ngày trôi qua, bố trí mấy trăm cái trong chiến trường!
Đây là khái niệm gì?
Nói đúng hơn, đoạn đường từ cổng thành đến chiến trường, đi hai bước cũng có thể dẫm Kinh Thiên Bạo Tạc Trận.
Đám người trêи tường thành, có chút sợ hãi.
Bọn họ kiến thức uy lực Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, có thể tưởng tượng, nếu như đại quân ba quận đột kϊƈɦ, đại lượng binh lính đạp lên trận sẽ phản ứng dây chuyền, lúc ấy sinh ra bạo tạc cỡ nào.
Bọn hắn đoán sai.
Tiêu Dao Hoàng nghiên cứu trận pháp không phải nghiên cứu thuốc nổ.
Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, nhất định phải có người đạp lên mới có thể dẫn bạo, dù ngoại giới nổ lật trời, chỉ cần không lay được căn cơ trận pháp, cũng không bị liên luỵ.
Quan trọng hơn là.
Loại trận pháp này chỉ có tứ phẩm.
Khó trách, Vân Phi Dương một hơi bố trí ra mấy trăm cái vẫn còn tinh thần.
- Trở về.
Hắn xóa mồ hôi, cất bước đi về.
Bành
Đột nhiên, trêи chiến trường vang lên một tiếng vang thật lớn.
Bố trí trận pháp quá nhiều, Vân Phi Dương cũng quên nơi nào có Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, kết quả không cẩn thận giẫm vào, bị tạc mặt mày xám xịt.
- Ha ha ha!
La Mục nằm sấp trước cửa thành, cười đến đau bụng.
Hôm sau.
Vân Phi Dương từ gian phòng đi ra, qua một đêm nghỉ ngơi, cả người tinh thần vô cùng phấn chấn.
Hắn đi vào giáo trường nội thành, Hắc Long Quân cùng đội tiên phong mình thống lĩnh đang huấn luyện, đại quân sắp tiếp cận cho nên mỗi một khắc đối với bọn hắn đều vô cùng trọng yếu.
Có lẽ biết đại chiến sắp đến, không khí phiêu đãng khí tức túc sát.
Rất nhiều bách tính, dưới sự chỉ dẫn của binh lính rút lui khỏi đây, có vài người không muốn rời đi cho nên ủ rũ ở lại.
Bọn họ sinh hoạt ở nơi này, đã bị sơ tán khẩn cấp rất nhiều lần, nhưng ai vứt bỏ được gia viên của mình chứ?
- Nương, chúng ta sẽ còn trở về không?
Một nam đồng năm sáu tuổi ngây thơ hỏi.
- Sẽ về.
Mẫu thân ôm hài tử lên, kiên định nói:
- Chờ các thúc thúc đánh chạy địch nhân xâm phạm, chúng ta sẽ trở về.
Nam đồng nắm nắm tay nhỏ, hướng về phía Vân Phi Dương khua tay.
- Thúc thúc, các ngươi nhất định phải đánh chạy địch nhân nha, ta cùng nương chờ về nhà đó.
Vân Phi Dương rực rỡ cười một tiếng.
Lâm Chỉ Khê đi tới, chân thành nói:
- Phụ thân truyền tin, phải giữ vững Thiết Cốt Thành cho đến khi viện quân tới.
- Viện quân?
Vân Phi Dương lắc đầu.
Binh lực Đông Lăng thành chỉ có hai ba vạn đến có tác dụng gì.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Thượng Toàn Quận đã đáp ứng xuất binh, bọn họ phái ra mười vạn đại quân đang trêи đường, nửa tháng sau sẽ đuổi tới Thiết Cốt Thành.
- Ồ?
Vân Phi Dương nói:
- Đây là một tin tức tốt.
Lâm Chỉ Khê khổ sở nói:
- Tin xấu là, Thiên Vũ Quận tuy không xuất binh, lại cung cấp lương thảo cho ba quận.
Vân Phi Dương sụp đổ:
- Quả nhiên là tin xấu.
Ba quận lặn lội đường xa đến, lương thảo khẳng định có hạn, Thiên Vũ Quận lại làm hậu cần, trận chiến này sợ phải đánh thật lâu.
Lâm Chỉ Khê ngưng trọng nói:
- Thiết Cốt Thành có thể giữ vững hay không?
- Rất khó nói.
Vân Phi Dương cẩn thận trả lời.
Tình huống bây giờ không lạc quan, có thể gánh vác được hay không, hắn cũng không có nắm chắc.
Mặt trời lặn, mặt trời mọc.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương còn đang trong giấc mộng, đã bị trống trận bừng tỉnh.
Xoát.
Hắn vội vàng đứng dậy, ra khỏi phòng.
- Lão đại, đại quân ba quận đến!
Diệp Nam Tu chạy tới, thở gấp nói:
- Mẹ ta ơi, quá nhiều người, một mảnh đen kịt.
Ba!
Vân Phi Dương đánh ót hắn, nói:
- Có phải sợ mất mật không?
- Không có..!
Diệp Nam Tu đội nón lên, nói:
- Ta chỉ có chút khẩn trương.
Đâu chỉ hắn.
Nội tâm binh lính Thiết huyết đội tiên phong đều khẩn trương, dù sao đây là bọn họ lần thứ nhất đối mặt địch quân.
- Lên chiến trường nhiều lần thì sẽ quen, không khẩn trương nữa.
Vân Phi Dương đứng dậy.
Rất nhanh, đi lên trêи cổng thành, Từ Phàm cùng bọn người Lâm Chỉ Khê sớm đã chạy tới.
Hai mươi dặm bên ngoài, bụi đất đầy trời.
Từ góc độ thành lâu này nhìn lại, quả nhiên một mảnh đen kịt.
Dần dần, từng dãy kỵ binh nối đuôi mà đến, sau lưng kỵ binh là bộ binh theo sát phía sau, dù khoảng cách rất xa, cũng có thể lờ mờ nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân.
Lâm Chỉ Khê cùng bọn người Từ Phàm, sắc mặt nghiêm nghị.
Ba mười vạn đại quân xuất hiện trong tầm mắt, hình ảnh kia tất nhiên rất rung động, bọn họ không khỏi tự vấn lòng, Thiết Cốt Thành có thể giữ vững hay không?
- Người rất nhiều.
Vân Phi Dương đưa mắt nhìn ra xa, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười.
Ba mười vạn đại quân tiếp cận tuy nhìn qua rất hùng vĩ, nhưng mà kém trận chiến 100 ngàn vạn Thiên Ma tại Thiên Ma Tỉnh.
Đại quân ba quận đứng bên ngoài Thiết Cốt Thành mười dặm, quân kỳ tung bay, từ phiên hiệu có thể kết luận, người đến chính là Mi Sơn, Thiết Quang Vinh và Bình Thủy quận.
Đại mi Lâm Chỉ Khê cau lại.
Trêи tình báo cũng không nói ba quận nào, bây giờ nhìn thấy cờ xí mới hiểu được ba Quận đến đều có tứ tinh thành, thực lực không kém Thiên Vũ Quận.
Vậy, ba mười vạn đại quân, thực lực khẳng định không kém.
Địch quân trú đóng hai mươi dặm bên ngoài Thiết Cốt Thành, một tướng lãnh dẫn đầu thiết kỵ chầm chậm đi tới, bọn họ ngừng ngoài trăm trượng trước cửa thành, còn cách Kinh Thiên Bạo Tạc Trận chỉ có mấy chục bước.
Địch Tướng quát:
- Người thủ thành là ai?
Vạn Thế Đại Lục có quy định bất thành văn, bình thường hai quân đối chọi công thành, khẳng định phải nghe ngóng danh hào tướng lãnh.
Từ Phàm muốn đáp lại, lại bị Vân Phi Dương ngăn, hắn cất cao giọng nói:
- Gia gia ngươi, Vân Phi Dương!
Dát.
Mọi người ngây người.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu.
Tên này vẫn tiện trước sau như một, hắn không sợ chọc giận đối phương.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương vừa mở miệng, tướng quân kia bị chọc giận, hắn giơ trường thương, quát:
- Tiểu tử, có gan xuống đây, bản tướng muốn cùng ngươi đơn đấu!
Một lời không hợp thì đơn đấu, cũng là quy củ hai quân đối chọi.
Xoát.
Vân Phi Dương nhảy xuống, rơi vào khu vực an toàn cách Kinh Thiên Bạo Tạc Trận chỉ có hai bước.
Hắn phất phất tay, nói:
- Đến đây.
Xoát.
Tướng Địch muốn phóng đi, lại bị Phó Tướng ngăn lại, nói:
- Tướng Quân, cẩn thận có trá.
Một tên kỵ binh khác nói:
- Người này nói năng lỗ mãng, lại nhảy xuống một mình, khẳng định thiết lập bẩy rập.
Địch Tướng tỉnh táo lại.
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiểu tử, cho ngươi thời gian nửa canh giờ cân nhắc, mở cửa thành ra đầu hàng.
Kéo cương ngựa một phát, quay đầu trở về.
Nhưng.
Họn hắn vừa được hai bước, Vân Phi Dương lại giẫm Quỷ Bộ đuổi theo, trường thương trong tay trêи không xuất hiện, bỗng nhiên đảo qua.
Bành
Hơn mười con chiến mã bị quét ngã.
- Muốn chết!
Tên tướng quân kia quay người đâm qua, tu vi Vũ Sư đỉnh phong lộ rõ.
Ba.
Vân Phi Dương né tránh, một tay chộp vào bên trêи chuôi thương, kéo hắn xuống, một tay bóp cổ hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi nói muốn đơn đấu ta đã xuống, sao nói đi là đi được.
- Ngươi…
Răng rắc.
Địch Tướng còn chưa nói xong, cổ đã bị bẻ gãy, hai mắt trợn trừng chết đi.
- Tướng Quân!
Kỵ binh thấy thế, phẫn nộ giơ thương đâm tới.
Phanh phanh phanh!
Vân Phi Dương khẽ chuyển trường thương, quét gãy binh khí đối phương, một tay đè xuống, thuần linh lực bàng bạc hóa thành bàn tay ầm ầm đè xuống.
Ầm ầm
Khắp nơi rung động, hơn hai mươi kỵ binh chiến mã bị đập thành thịt vụn.
Xoát.
Giết chết sóng kỵ binh này, Vân Phi Dương lăng không nghênh ngang trở về, trường thương chỉ ngang, con ngươi lấp lóe nồng đậm sát cơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.