Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương bố trí Tụ Quang Phòng Ngự Trận, rốt cuộc mạnh cỡ nào còn chưa trắc thí.
Bất quá.
Độc Hạt cực tốc trực tiếp đụng vào, nhưng màn phòng hộ không rung chuyển mảy may, để mọi người kết luận có thể chống được công kϊƈɦ Vũ Sư.
Phòng ngự trận lớn như thế có thể chống được Vũ Sư làm tất cả mọi người ngạc nhiên.
Cũng khó trách.
Hai Trận Pháp đại sư học phủ đỏ mặt.
Phải biết.
Mới đầu bọn họ phán đoán, Vân Phi Dương bố trí trận pháp này chắc chỉ phòng ngự được công kϊƈɦ cấp Vũ Đồ.
- Khục.
Trong hôn mê, Vân Phi Dương ho nhẹ một tiếng.
Hắn chầm chậm mở mắt, đầu tiên đập vào mắt là một gương mặt mỹ lệ rung động lòng người.
Lương Âm.
Vân Phi Dương chầm chậm nhắm mắt lại.
Hắn che ngực nói:
- Ta hiện tại rất yếu, nhất định phải hôn một cái mới có thể dậy được.
Trong hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy nữ nhân mình thích vô ý thức tiện lên, quả nhiên là Tiện Thần!
- Tốt.
Thanh âm êm ái truyền đến.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, rồi cảm giác gương mặt bị người hôn một cái.
Sảng kɧօáϊ như vậy?
Hắn mở mắt lần nữa, sắc mặt đại biến, bởi vì trước mắt không phải Lương Âm, mà là La Mục!
Tên kia quệt mồm, cười xấu xa nói:
- Hiện tại, có thể đứng lên chưa?
- A
Vân Phi Dương quát to một tiếng bừng tỉnh.
Vù vù.
Nhìn thấy không có ai trong phòng, hắn xóa mồ hôi lạnh trêи trán, hãi hùng khiếp vía nói:
- Nguyên lai là mộng, hù chết lão tử.
Két.
Phòng cửa bị đẩy ra.
Lương Âm từ bên ngoài đi tới, nàng thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, buông lỏng một hơi nói:
- Ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương gian nan xuống giường.
Bởi vì hao phí quá nhiều Linh Niệm, trạng thái hắn giờ vẫn còn rất hư nhược.
Đương nhiên.
Lấy tính cách hắn, dù không có việc gì cũng phải giả ra chút chuyện. Nếu không, sao để Lương Âm thương thương được.
- Ta hôn mê bao lâu rồi?
- Một ngày một đêm.
Lương Âm quả nhiên đi tới, nhưng cũng không có dìu hắn, chỉ nói:
- Ngươi không nằm thêm lát nữa à?
- Không.
Vân Phi Dương nhấc nhấc tay, cho một ám chỉ rõ ràng.
Mau tới vịn ta.
Lương Âm đi tới, duỗi tay ra đỡ hắn, nói:
- Người áo đen ngươi dẫn đến bị cản ngoài thành vào không được.
Vân Phi Dương lúc này mới nhớ, mình phái hắn đi tìm hiểu tin tức, lúc này trở về chắc đã có tin.
Trước cửa thành.
Vân Phi Dương được Lương Âm đỡ đi đến, một tay dán trêи trận pháp.
Độc Hạt bị vây bên ngoài một ngày mới có thể thuận lợi đi vào. Khi hắn vừa mới tiến vào, Vân Phi Dương vội vàng hỏi:
- Tìm hiểu thế nào?
Độc Hạt nói:
- Ba quận phái ra ba mươi vạn đại quân.
- Ba mươi vạn?
- Trêи tình báo không phải nói hai mươi vạn sao?
Độc Hạt nói:
- Đây vẫn chỉ là phỏng đoán ít nhất, binh lực chân thực chỉ sợ còn nhiều hơn 30 vạn.
Vân Phi Dương tin tưởng, dù sao Độc Hạt cũng là đỉnh phong sát thủ, sẽ không nhìn nhầm.
Rõ ràng.
Tình báo Đông Lăng Quận có sai lầm.
Ba mươi vạn đại quân, báo thành 20 vạn, tin này tuyệt đối trí mạng, rất có thể sẽ hại toàn bộ quân đội.
Vân Phi Dương tiếp tục hỏi:
- Bao lâu đuổi tới?
Độc Hạt nói:
- Căn cứ tốc độ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày kia sẽ tới.
Ba.
Vân Phi Dương vỗ trán, nói:
- Hệ thống tình báo Đông Lăng Quận đây hả? Thế mà còn tồn tại được?
Lâm Nhược Hiên nói địch quân sau nửa tháng mới đuổi tới Thiết Cốt Thành.
Tính toán thời gian.
Vân Phi Dương từ Đông Lăng thành đi vào Thiết Cốt Thành, cũng mới qua sáu ngày, dựa theo thời gian Độc Hạt thôi toán, đại quân ba quận chỉ dùng tám ngày đuổi tới.
Hành trình địch quân xuất hiện sai sót có thể lý giải.
Nhưng nửa tháng cùng tám ngày, kém trọn vẹn bảy ngày, sai sót này không thể tiếp nhận.
Nếu như dựa theo tình báo này, Đông Lăng Quận ỷ y vào ngày thứ chín mới điều binh, thì trận chiến này không cần đánh nữa, Thiết Cốt Thành đã bị người ta công phá.
Trong thế giới phàm nhân, tình báo cực kỳ trọng yếu, có chút sơ sẩy sai, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
- Không đáng tin cậy.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Xem ra vẫn phải tự thân chế tạo một mạng lưới tình báo.
- 30 vạn, ngày kia?
Nghe được động tĩnh địch quân mới nhất, trong đôi mắt đẹp của Lâm Chỉ Khê hiện ra vẻ lo lắng.
Phụ thân còn trù bị quân lương tại Đông Lăng thành, lúc này chắc còn chưa chuẩn bị xong, hai ngày khẳng định không kịp.
- Phiền phức.
Nàng cau mi, nói:
- Binh lực Thiết Cốt Thành hiện tại cũng mới 50 ngàn, làm sao có thể chống lại 30 vạn.
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Đại tỷ ơi.
Toàn bộ Đông Lăng Quận cũng chỉ bảy, tám vạn binh lực, coi như đều đến thì so với 30 vạn cũng rất nhỏ bé.
- Làm sao bây giờ.
Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Phi Dương.
Trong tiềm thức nàng, chỉ cần gặp được vấn đề, nàng sẽ nghĩ đến nam nhân này.
Vân Phi Dương hất lên mái tóc, chỉ trận pháp che giấu trêи không, nói:
- Yên tâm đi, có đại trận, không có vấn đề.
Lâm Chỉ Khê nghi ngờ nói:
- Ngươi chắc chứ?
- Cái này…
Vân Phi Dương chần chờ.
Nếu như chống một hai ngày, hắn có tự tin, hắn chỉ sợ trời không giúp mình, nếu như mưa mấy ngày liên tục, rồi không có ánh trăng, thì sẽ bi kịch.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận hấp thu ánh sáng mặt trời và ánh trăng hình thành phòng ngự, năng lượng dự trữ chỉ tồn tại hai ngày, nếu như trong lúc này không được bổ sung, sẽ dần mất đi hiệu quả.
Ba mươi vạn đại quân đường dài đột kϊƈɦ, để bọn hắn đánh một hai ngày rời đi, không thực tế.
Vân Phi Dương nói:
- Muốn giữ vững Thiết Cốt Thành, chỉ có thể nhìn thiên ý.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận dựa vào thiên ý.
Bất quá.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, tuyệt không ngồi chờ chết. Cho nên, sau khi Linh Niệm khôi phục, hắn lại bắt đầu bố trí trận pháp.
Lần này.
Hắn bố trí ngoài cửa thành, có khả năng giao chiến ở đây.
Mà lần này bố trí.
Trận pháp phi thường nhỏ.
Đồng dạng, trận này xuất từ 32 Kỳ Môn trận, tên Kinh Thiên Bạo Tạc Trận.
Nghe tên có thể thấy, trận pháp này chủ công kϊƈɦ, một khi hình thành, chỉ cần có người xông vào sẽ nổ tung.
Trận pháp bố trí xong.
Vân Phi Dương lôi La Mục ra, hai người đứng ngoài thành, cách đó không xa có một Lưu Quang lấp lóe.
Trêи tường thành, bọn người Lâm Chỉ Khê đưa mắt nhìn lại.
- Làm gì?
La Mục cảnh giác hỏi.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Có muốn kinh lịch tu luyện tàn khốc hữu hiệu hơn không?
Hai mắt La Mục tỏa sáng đáp.
- Muốn.
Vân Phi Dương chỉ về lưu quang trận đằng trước, nói:
- Đi thôi, nơi đó Lưu Quang Trận, còn khủng bố hơn Trọng lực Tụ Linh Trận.
- Được.
La Mục đi qua.
Nhưng chỉ đi hai bước, hắn ngừng giữa không trung, quay đầu cười lạnh nói:
- Ta đâu có ngủ
- Ai.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không gạt được ngươi.
- Đương nhiên…
La Mục đắc ý đặt chân xuống.
Nhưng.
Khi chân hắn vừa xuống đất, Vân Phi Dương đã biến mất, mà quanh thân La Mục lấp lóe ánh sáng chướng mắt.
Hắn kinh hãi quát to:
- Không…
Bành
Đột nhiên, trêи chiến trường truyền đến tiếng vang thật lớn.
Mọi người đứng trêи tường thành, khóe miệng kịch liệt run rẩy, bởi vì La Mục đứng nguyên tại chỗ, bốn phía hình thành một cái hố to, hắn bị tạc quần áo vỡ vụn, tóc còn bốc khói.
- Vân ……Vân Phi Dương
Phù phù.
La Mục ngã trêи mặt đất, miệng sùi bọt mép quát:
- Ngươi…….. ngươi ……..ngươi vô sỉ!
Nguyên lai, Vân Phi Dương bố trí Kinh Thiên Bạo Tạc Trận phía trước.
Lưu Quang Trận Pháp chỉ là một nguỵ trang.
La Mục chỉ cho rằng khi đi đến Lưu Quang Trận mới sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cố ý đi hai bước, để Vân Phi Dương cho rằng mình dám đi qua.
Thật tình không biết ngay trước hắn hai bước ẩn giấu Bạo Tạc Trận trong suốt!
- Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương gật gật đầu, rất hài lòng nói:
- Có thể nổ tiểu tử này chật vật như thế, phổ thông võ giả không chết cũng phải trọng thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.