Đêm tối đến.
Trong sơn động cách Đông Lăng thành năm mươi dặm, Vân Phi Dương chầm chậm mở mắt, thương tổn khi chống đỡ Hắc Long Thương cũng đã khỏi.
- Tấm chắn nhỏ này quả nhiên rất mạnh.
Trong lăng mộ cổ chiến trường, tấm chắn nhỏ này hóa giải công kích của 20 Vũ Tông, để hắn suy đoán, thuẫn bài có thể phòng hộ cực hạn ở mức Vũ Vương trung kỳ.
Bây giờ ngạnh kháng cấm thuật Hắc Long Thương, để hắn nghĩ lại.
Chí ít, đạt đến Vũ Vương hậu kỳ!
- Cái này đúng là cái bảo vật.
Vân Phi Dương rất hài lòng.
Ánh mắt hắn nhìn vào trong góc, Đồng Ông và Âu Dương Tĩnh miệng sùi bọt mép, chịu đựng kịch độc ăn mòn.
Vốn Vân Phi Dương muốn giết hai người, sau đó lấy bảo vật, nhưng ngẫm lại, họ tốt xấu gì cũng là cường giả Vũ Vương, giết đi khá đáng tiếc, không bằng dùng độc khống chế, biến thành thủ hạ của mình.
Ba.
Hắn đi tới, lấy ra giải dược, phân biệt ném vào trong miệng hai người.
Rất nhanh, hai Đồng Ông ngừng run, mặt mo dữ tợn dần dần giãn ra.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nghĩ rõ ràng chưa?
Hai người bị tra tấn mấy canh giờ, trong lúc đó phục dụng rất nhiều loại độc dược, đã sớm bị tra tấn tinh bì lực tẫn, không còn khí lực mở miệng nói chuyện.
- Còn chưa nghĩ ra?
Vân Phi Dương lấy ra độc bình, lắc lắc trước mắt hai người.
- Như vậy tiếp tục thử một loại độc khác, cam đoan để cho các ngươi thoải mái.
Độc này do Lăng Sa La gần đây luyện chế, vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651737/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.