Sau khi Vân Phi Dương bị đá bay, Lâm Nhược Hiên mới có thể tiếp tục nói.
Có lẽ do phản xạ có điều kiện, vừa mở miệng nói một câu đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Vân Phi Dương ngã trên mặt đất không tiếp tục ồn ào, hắn liền yên tâm.
- Chư vị.
Lâm Nhược Hiên cất cao giọng nói:
- Lần này Đông Lăng Quận xuất hiện lăng mộ của Tiêu Dao Hoàng, là một tạo hóa lớn.
Mọi người gật đầu.
Vạn Thế Đại Lục trước kia cũng có người phát hiện cổ mộ của cường giả, bên trong có rất nhiều bảo vật, tỉ như võ công bí tịch bị thất truyền từ lâu, hoặc binh khí cấp cao.
Trong lăng mộ, cơ quan rất mạnh nhưng cũng là một hồi cơ duyên.
Lâm Nhược Hiên nói:
- Ngạn ngữ nói rất đúng, thiên tài địa bảo người có duyên sẽ có được, chờ sau khi lăng mộ mở ra, hi vọng chư vị có thể trật tự tiến vào, tránh xung đột không đáng có.
- Lâm thành chủ nói phải!
Trương Diệu Tổ đứng ra nói:
- Xưa nay, cơ duyên sẽ gây ra một phen tinh phong huyết vũ, võ giả chết vô số, Trương mỗ cho rằng tình thế này phải ngừng.
- Không sai!
Gia tộc khác hưởng ứng.
Vũ Hoàng lăng mộ che giấu chí bảo, có lẽ tồn tại y bát của Tiêu Dao Hoàng, khẳng định không tránh được cảnh chém giết tàn khốc, nhà ai mệnh không phải mệnh.
Nhìn thấy nhiều gia tộc hưởng ứng, Lâm Nhược Hiên rất vui mừng, hắn mở miệng nói tiếp:
- Sau khi lăng mộ mở ra, mọi người chớ nên rối loạn, theo thứ tự tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651690/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.