Trong rừng cây.
Lương Âm tránh khỏi ngực Vân Phi Dương.
Nàng lui lại mấy bước, gương mặt đỏ như quả táo, hô hấp dồn dập, xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn tên vô sỉ trước mắt.
- Ngươi… ngươi…
Lương Âm dậm chân không nói nên lời, đôi mắt lấp lóe lửa giận đủ để đốt cháy Vân Phi Dương vạn lần.
Nụ hôn đầu tiên của mình cứ như vậy bị hắn cướp, có thể không giận sao?!
Vân Phi Dương đi tới, nói:
- Ta không muốn cô hối hận, muốn cô cam tâm tình nguyện gả cho ta.
- Nằm mơ!
Lương Âm căm hận nói.
Nàng tính xông lên cắn hắn, nhưng lại sợ tên này thừa cơ hội xằng bậy, cho nên nén lại.
Vân Phi Dương đi lên trước, cười nói:
- Là ai, lúc ta tiến vào Đông Lăng học phủ đã lén trốn trong rừng cây nhìn trộm ta?
Lương Âm khẽ giật mình.
Vân Phi Dương dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, nói:
- Là ai, trong thời gian ta bế quan đã trốn đến Quý Thủy Đường và Luyện Võ Tháp?
Vẻ mặt Lương Âm dại ra, nói:
- Ngươi làm sao biết?
- Nói nhảm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cả ngày bị một mỹ nữ nhìn trộm, ta làm sao lại không biết.
Thì ra tên gia hỏa này đều biết hết.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:
- Ta dẫn ngươi đi tới một chỗ yên tĩnh, làm một số việc rất kỳ diệu.
Lương Âm trong lòng dâng lên một tia không ổn.
Quả nhiên.
Nàng bị Vân Phi Dương đưa tới trước một hốc cây.
Lương Âm bắt lấy nhánh cây leo ngoài động, giãy dụa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651689/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.