Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vòng thứ nhất đi qua, có năm mươi người tấn cấp. Vòng thứ hai đi qua lại có hai mươi lăm, Vân Phi Dương là một trong hai mươi lăm người, Lương Âm cùng Lâm Chỉ Khê cũng nhao nhao tấn cấp.
Tiến vào vòng sau, trận đấu có cải biến, nhất định phải có một người trống, rất may mắn, Vân Phi Dương chọn trúng số mười ba, cho nên vòng thứ ba trống, hắn rất hứng thú nhìn người khác đánh tới đánh lui trên đài.
Giao đấu tiến vào vòng thứ ba, thực lực người dự thi đều rất mạnh, học sinh ra sân đánh dị thường kịch liệt, một trận giao đấu muốn phân ra thắng bại, chí ít cần nửa canh giờ.
Muốn nói kịch liệt nhất, chắc phải nói đến tiểu hòa thượng, đối thủ của hắn cũng thuộc Giáp Mộc Đường. Vì thắng lợi tiến vào vòng tiếp theo, hai người không khiêm nhượng, đánh một trận thảm liệt.
- Kim Phật Triều Tông!
Thời khắc mấu chốt, song chưởng Pháp Tể hợp thành chữ thập, quanh thân hình thành kim quang, hiện ra tượng Phật mơ hồ, bao phủ tự thân, đối thủ của hắn bất ngờ, nhất chưởng đánh vào tượng Phật, toàn bộ lực đạo bị đánh về, bành một tiếng, bạo bay ra khỏi sàn đấu.
Học phủ cao tầng tuyên bố:
- Pháp Tể, tấn cấp!
- Tên này thi triển Phật môn vũ kỹ?
- Khẳng định.
- Lợi hại, lợi hại!
Mọi người bội phục không thôi.
Vạn Thế Đại Lục, Phật môn vũ kỹ rất ít, muốn tu luyện có thành tựu, cũng phải nhìn tuệ căn, Pháp Tể thi triển ra Kim Phật Triều Tông tiêu chí Phật môn vũ kỹ, mọi người nhất thời bội phục.
Vân Phi Dương ngược lại không quá giật mình, đã sớm đoán hắn biết Phật môn vũ kỹ, dù sao chữ Vạn giữa mi tâm như muốn nói cho mọi người biết, mau nhìn, ta là Phật môn võ giả!
- Không ngờ Đông Lăng học phủ lần này lại tuyển được một võ giả Phật môn.
Xem trên chiến đài, nhóm đại lão các thế lực khiếp sợ, theo tỉ lệ mà nói, 10 ngàn võ giả, xuất hiện mười Phật môn võ giả cũng không tệ.
Võ giả có tuệ căn Phật môn, thiên phú dị bẩm, cứ từng bước trưởng thành, đột phá Vũ Vương không vấn đề. Bởi vậy, các đại gia tộc động tâm không ngừng, bắt đầu tính toán như thế nào lôi kéo Pháp Tể.
Sau khi Pháp Tể tấn cấp, Lương Âm tiếp theo, đối thủ nàng cũng là thiên tài Giáp Mộc Đường, Vân Phi Dương hấp tấp chạy tới, hô to.
- Lương Âm, ngươi là nữ nhân ta, đừng làm phu quân mất mặt.
Nữ nhân, phu quân!
Bốn chữ kích thích thần kinh Lương Âm thật sâu, cơ thể nàng dấy lên hừng hực lửa giận, sau cùng cắn răng quát.
- Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta!
"Xoát —— "
Đột nhiên, thiếu niên kia huy chưởng mà đến.
Vốn Lương Âm đang nổi nóng, gặp đối thủ đến bắt chuyện cũng không nói mà đã động thủ, bỗng nhiên quay người lại đá một cước, cả giận quát.
- Cút!
"Bành —— "
Lương Âm trùng điệp đánh vào người đối phương, cô bé này vừa ra tay cũng dùng toàn lực, đẩy thanh niên lui đến mép võ đài.
- Đi xuống!
Vào lúc này, Lương Âm sát khí đằng đằng xông tới, phấn chưởng ngưng tụ lực đạo một ngàn ba trăm cân, hung hăng đánh vào thân đối thủ. Lần này, đối phương không thể may mắn thoát khỏi, bị đánh rớt xuống đài.
Thiên tài Giáp Mộc Đường sau khi rơi xuống, cũng sụp đổ không thôi. Đại tỷ, chỉ là giao đấu thôi mà, sao giống như chúng ta có thâm cừu đại hận vậy không biết!
Lương Âm và hắn không có thù.
Nhưng cùng Vân Phi Dương có thù, bị một câu kích phát, lửa giận toàn phát trên người hắn. Đáng thương cho tên kia, thua cũng rất oan, nếu chân chính đánh nhau, ai thua ai thắng, còn chưa nhất định đây.
- Lương Âm, tấn cấp.
"Đăng đăng đăng ——"
Lương Âm nổi giận đùng đùng đi xuống, đến gần Vân Phi Dương, chỉ hắn nói:
- Gia hỏa vô sỉ, vòng tiếp theo tốt nhất đừng để ta gặp phải ngươi!
Vân Phi Dương nhún vai không nói.
Sau khi Lương Âm tấn cấp, các trận đấu khác còn đang tiếp tục, một vòng cuối là Lâm Chỉ Khê, nàng đi lên đài, vẫn cường thế như trước, vẻn vẹn dùng một chiêu, đã đánh học sinh Ất Mộc Đường xuống đài.
Như thế.
Tính cả Vân Phi Dương, có 13 người tấn cấp, dựa theo quy tắc, lại phải xuất hiện một ghế trống, mà danh ngạch này bị Lương Âm rút được. Nàng đi đến trước mặt Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:
- Chớ để bị đánh xuống nha.
Vân Phi Dương lắc đầu, chầm chậm leo lên đài giao đấu, đối thủ của hắn là thiên tài Giáp Mộc Đường, tên Hác Thế Huân, là người thứ hai ra sần sau Pháp Tể lúc sáng.
- Người này khi trắc thí lúc, đánh ra lực đạo một ngàn ba trăm cân, thực lực khẳng định đột phá đến Vũ Đồ.
Vân Phi Dương âm thầm tính toán, sau đó phất tay, bày ra trận thế.
- Phi Dương ca, cố lên!
- Phi Dương ca, cố lên!
Bên ngoài sân truyền đến tiếng cổ vũ của đám Diệp Nam Tu.
Đám người kia vẫn luôn xem tranh tài, nhưng biết lấy thực lực Vân Phi Dương, chỉ cần không xui xẻo đụng phải cao thủ, tấn cấp sẽ rất đơn giản, cho nên một mực nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi trận đấu quan trọng, hò hét trợ uy.
Bảo Lỵ lạnh lùng quat:
- Tất cả yên lặng một chút cho ta.
Sạc.
Mọi người nhao nhao im miệng, một mặt khổ bức. Rõ ràng bà cô này kêu bọn hắn đến cổ vũ, sao giờ lại không cho hô?
Tiếng la dừng lại, diễn võ trường cũng yên tĩnh, đám học sinh quan chiến đều nhìn chăm chú Vân Phi Dương, đồng thời suy đoán ai sẽ thắng.
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Hác Thế Huân nắm tay, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, giống như không để đối phương vào mắt.
- Ngươi không biết ta?
Vân Phi Dương cảm thấy mình rất thất bại, tại học phủ ba tháng qua, làm mấy việc đại sự, lại có người không biết mình!
- Nghe nói qua.
Hác Thế Huân thản nhiên nói:
- Không phải chỉ đánh đám người Nhiễm Bỉnh Loan, liên phá mấy hạng kỷ lục, không có cái gì trâu bò cả.
Lời này nói ra gây để đám Diệp Nam Tu khinh bỉ xì mũi, không có cái gì trâu bò? Ngươi thử xem sẽ biết, ở đó mà chém gió.
- Đám rác rưởi Nhiễm Bỉnh Loan cũng thật phế vật, lại bị một tên nhà quê đánh bại.
Hác Thế Huân cười lạnh.
Người này là công tử nhà họ Hách Đông Lăng thành, Hác gia là 10 một trong đại gia tộc, gần với Lâm gia cùng Trương gia, vị thứ ba.
Hắn chưa nói tới chán ghét Vân Phi Dương, cũng không có oán niệm, nhưng thân là công tử trong vòng dòng chính Đông Lăng thành, biết bọn người Nhiễm Bỉnh Loan bị đánh bại, tự nhiên muốn tìm về mặt mũi vì dòng chính Đông Lăng thành.
- Tiểu tử, vừa vặn mượn cơ hội này, để ngươi kiến thức một chút, thế gia dòng chính Đông Lăng thành, không phải Nhiễm Bỉnh Loan rác rưởi kia có thể so sánh.
"Ha ha."
Vân Phi Dương cười nói:
- Mạc Thiếu Khai cũng nói vậy, kết quả, còn không phải bị ta đánh.
- Do bọn họ quá cùi bắp.
Con ngươi Hác Thế Huân đột nhiên lấp lóe vẻ lạnh lùng, bàn tay ngưng tụ Linh lực, tràn ngập khí tức táo bạo, nói:
- Mà ta không phải dạng vừa!
- Ngự Linh Quyết.
- Nhất phẩm cao cấp vũ kỹ!
Mọi người nhao nhao kinh ngạc. Vào lúc này, Hác Thế Huân bước chân ra nhấc chưởng oanh đến, Linh lực xẹt qua hư không, sinh ra lực đạo một ngàn năm trăm cân!
- Chết đi cho ta!
Đột nhiên, Vân Phi Dương nâng chân đạp đến khí đoàn do Ngự Linh Quyết hình thành.
- Tên này!
Mọi người nhao nhao trợn tròn. Dám dùng chân ngạnh kháng thi linh khí đoàn linh cao cấp vũ kỹ hình thành, lá gan cũng quá lớn!
"Hưu —— "
Một chân Vân Phi Dương đánh vào linh đoàn.
Trong chốc lát, một cỗ ám kình mắt thường khó nhìn xuyên thấu linh đoàn, đánh vào giữa ngực Hác Thế Huân, đánh đối phương không kịp trở tay, đầu tiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lui nhanh mấy mét, sau đó quỳ một chân trên đất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.