Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
"Oa —— "
Hác Thế Huân quỳ một chân trên đất che ngực, lần nữa phun máu, kinh mạch trong thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, hiển nhiên không có năng lực chiến đấu.
Rất nhiều cao thủ đang xem trên chiến đài nhao nhao đứng lên, hai mặt nhìn nhau.
- Ám kình vũ kỹ?
Không tệ.
Một cước vừa rồi kia ẩn chứa ám kình, nhưng rất nhiều cao thủ đã đoán sai, hắn cũng không có thi triển vũ kỹ, mà chỉ dùng một chân đơn thuần nhất!
Sau khi lĩnh hội Thương Cốt Chưởng đến cực hạn, qua một tháng tu luyện, mỗi cái giơ tay nhấc chân của tên này đều có thể hình thành ám kình sắc bén, xuyên thấu hết thảy.
- Sao làm sao có thể!
Hác Thế Huân một mặt thống khổ quỳ một chân trên đất, trong con ngươi lấp lóe vẻ khó tin, dù sao, hắn đã đột phá đến Vũ Đồ sơ kỳ, vậy mà bị một chiêu đánh bại.
Không cam tâm!
Rõ ràng thi triển Ngự Linh Quyết, rõ ràng phòng ngự hết thảy, vẫn bị ám kình gây thương tích!
Vân Phi Dương hiểu ám kình vũ kỹ, hắn có nghe chuyện này nhưng không có để trong lòng. Bởi vì, lực lượng đủ cường đại, có thể trực tiếp hóa nó đi.
Trên lý luận, nếu vũ lực một cá nhân thi triển đủ mạnh có thể ngăn trở ám kình.
Nhưng! Dựa vào lực lượng một ngàn năm trăm cân, đi hóa giải ám kình hai ngàn cân lực, cái này —— có thể sao!
Hác Thế Huân cũng không biết, một cước vừa rồi kia của Vân Phi Dương ẩn chứa lực kình hai ngàn cân. Cho nên, trên mặt vẫn biểu lộ vẻ không thể chấp nhận.
- Đông Lăng thành thế gia dòng chính?
Vân Phi Dương đi tới, tựa như một Vương giả nhìn xuống thất bại giả, hắn ngạo nghễ nói:
- Cũng không gì hơn cái này.
Trong con ngươi có khinh thường, thanh âm miệt thị, giống như đối đãi một con kiến.
Sắc mặt Hác Thế Huân dữ tợn, nhưng nghĩ lại bản thân vừa rồi tự tin, kết quả lại bại chật vật như thế, trên mặt nhất thời truyền đến cảm giác nóng bỏng, tự tôn cũng bị hung hăng chà đạp!
- Vân Phi Dương, ngươi chờ đó, đợi ta tu luyện đến tu vi càng cao, nhất định sẽ báo nỗi nhục ngày hôm nay!
- Ngươi, không đủ tư cách để nói lời ấy, lăn.
Vân Phi Dương đá Hác Thế Huân xuống đài, tên này vẫn thế, đánh thắng người ta xát muối trên vết thương!
Quả nhiên.
Hác Thế Huân bị đá xuống đài lần nữa phun ra một ngụm máu, tức giận đến hôn mê. Thân là dòng chính Hác gia Đông Lăng thành, có ngạo khí của mình, bây giờ bị một tên nhà quê xem thường, là một đả kích khó có thể chịu đựng nổi.
Sau khi đánh bại Hác Thế Huân, Vân Phi Dương trực tiếp đi xuống. Cùng lúc đó, hắn nhìn về phía Lâm Chỉ Khê cách đó không xa, ý vị thâm trường cười rộ lên.
Lâm Chỉ Khê quay mặt qua chỗ khác, tâm lý vẫn đang suy nghĩ.
- Vừa rồi, lực lượng hắn hẳn đã đột phá đến hai ngàn cân, thực lực chân chính, hay vẫn còn giấu giếm?
Pháp Tể đang ngồi xếp bằng tại diễn võ trường, nhìn lấy Vân Phi Dương đi xuống, gương mặt ngây thơ ra mỉm cười lẩm bẩm.
- Hắn cũng rất mạnh.
- Còn chờ cái gì nữa, vỗ tay trợ uy thôi!
Bảo Lỵ nói.
"Ba ba ba!"
Bọn người Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao không ức chế nổi hưng phấn, nhao nhao vỗ tay, lớn tiếng reo hò.
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất, Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất…
Nghe được khẩu hiệu như thế, Vân Phi Dương tiêu sái hất tóc, giơ tay lên cao, hướng bọn người Diệp Nam Tu làm một thủ thế thắng lợi, một cử động kia khiến đám học sinh khác xem thường.
Quá trang bức!
Quá đề cao bản thân!
Sau khi hánh bại Hách thế gia, Vân Phi Dương thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo.
Các trận đấu sau đó còn càng thêm đặc sắc. bởi vì phàm là học sinh đi đến một vòng này, tu vi đều đến Vũ Lực đỉnh phong, thậm chí, có rất nhiều người không còn ẩn tàng, toàn diện bạo phát tu vi Vũ Đồ.
Nhưng.
Có một gia hỏa Vũ Đồ lại không may, bởi vì đối thủ của hắn là Vân Lịch, còn chưa xuất được mấy chiêu, đã bị ngược chạy trối chết.
- Muốn chạy?
Vân Lịch thi triển thân pháp đuổi theo, sau cùng hai tay hợp lại, lồi hai ngón trỏ ra, bỗng nhiên đâm hướng hậu môn đối phương.
"A ——"
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, học sinh đáng thương kia sưu một tiếng bay ra khỏi võ đài, rơi xuống mặt đất, cúc hoa phả ra khói xanh.
- Quá không biết xấu hổ rồi!
- Chiêu thức loại này cũng sử được!
Mọi người nhao nhao khiển trách.
"Khặc khặc kiệt —— "
Người khác càng mắng, Vân Lịch càng cười âm u, giống như thích nghe được người khác nói mình như vậy.
Vân Lịch sử xuất thủ đoạn thấp hèn, Vân Phi Dương không nào cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao, Âm Dương Thần nam thể kiếp trước cũng là một gia hỏa bỉ ổi đến không có điểm mấu chốt.
- Ngươi muốn đánh ta sao?
- Ta đáng yêu như thế, ngươi hạ thủ được hả?
Vân Hoa đứng trên đài, hai tay nâng cằm, mắt to lóe lên nói, mà đối thủ của nàng đến từ Ất Mộc Đường.
- Ai.
Học sinh Ất Mộc Đường thở dài một hơi, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nói thật, khi dễ một cô gái, để hắn khó có thể ra tay.
"Bang ——"
Đột nhiên, sắc mặt hắn dữ tợn lên, bởi vì Vân Hoa chẳng biết lúc nào đã xuất hiện, một chân đá lên đũng quần. Sau cùng, hắn kẹp hai chân, thống khổ chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Rất nhiều học sinh nhao nhao truyền đến ý lạnh, hai tay không tự chủ mà ôm cậu em của mình.
"Hừ."
Vân Hoa thu hồi chân, hừ lạnh.
- Cô nãi nãi cũng không dễ chọc đâu.
Sau đó Pháp Tể ra sân, tiểu hòa thượng thật có tài năng, qua nửa canh giờ giao đấu, cuối cùng đè ép một bậc, đánh bại đối thủ, tiến vào vòng thứ năm.
Ngươi thứ năm ra sân tên Tôn Siêu, bộc phát tu vi Vũ Đồ, thành công đánh bại đối thủ Vũ Lực đỉnh phong.
Lên đài giao đấu cuối cùng là Lâm Chỉ Khê, nữ nhân này vẫn thần dũng như trước đó, một chiêu đánh bại đối thủ, giống như Nữ Vương cao cao tại thượng, nghiền ép hết thảy!
Cuối cùng, sáu tràng giao đấu toàn bộ kết thúc.
Tính cả Lương Âm trống, có bảy người tấn cấp vòng năm. Nhắc tới cũng bi kịch, mười học đường đi qua chém giết cùng đào thải, toàn bộ học sinh Bính Hỏa Đường và Tân Kim Đường đều bỏ mình!
Bảy tuyển thủ theo thứ tự là ——
Giáp Mộc Đường: Lâm Chỉ Khê, Pháp Tể, Tôn Siêu.
Ất Mộc Đường: Lương Âm.
Nhâm Thủy Đường: Vân Lịch huynh muội.
Quý Thủy Đường: Vân Phi Dương.
- Giới trước đi đến vòng thứ năm, người dự thi lúc nào cũng là Song Mộc Đường tranh đoạt vô địch, hiện tại rất tốt, học sinh Song Thủy Đường cũng tiến đến, quả nhiên là ngựa đen!
- Ai, người nào sẽ nghĩ tới, hai học đường cấp thấp nhất lại cất giấu ba gia hỏa đáng sợ đây!
Vân Phi Dương cùng Vân Lịch huynh muội giết tới vòng thứ năm, sáng tạo lịch sử cho học đường mỗi người. Cho nên, Quý Thủy Đường, Nhâm Thủy Đường các học sinh cũng là dâng lên mãnh liệt cảm giác tự hào.
- Bài danh trống tiếp theo cực kỳ trọng yếu, người nào rút được có thể thẳng tiến tứ cường, dù thua, cũng có thể thu được một bản vũ kỹ!
- Không tệ, ai sẽ rút được đây.
Giao đấu tiếp theo, đã là thi đấu tứ cường chân chính, vận khí tốt rút được thăm trống, có thể trực tiếp tấn cấp tứ cường, mà sáu người còn lại phải tranh đoạt ba vị trí khác.
- Lại còn có vũ kỹ khen thưởng?
Vân Phi Dương hoảng hốt. Nhưng vào lúc này, học phủ cao tầng hô.
- Mời bảy học sinh rút thăm!
Vạn chúng chờ mong, bảy người lấy ra lá thăm, cuối cùng cũng có kết quả, thăm trống - Lâm Chỉ Khê.
Pháp Tể đối chiến Tôn Siêu.
Vân Lịch đối chiến Vân Hoa.
Vân Phi Dương đối chiến Lương Âm!
- Không phải chứ?
Cầm lá thăm, khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt co quắp, mà Lương Âm thì mắt trợn tròn, hiển nhiên nàng cũng không ngờ mình thực rút ra cùng số với tên đáng ghét kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.