Tô Dật Phàm hiểu ý của Cố An Kỳ, cũng biết hiện tại người nên tức giận nhất là cô mới phải.Anh không biết ân oán giữa Cố An Kỳ và Hứa Toa Toa sâu đến mức nào, cũng không biết vì sao Cố An Kỳ lại để tâm đến nhân vật kia như vậy, nhưngđiều duy nhất anh biết chính là, mất đi cơ hội lần này, Cố An Kỳ chắcchắn cực kì ảo não, cực kì khó chịu…
“Được rồi, chuyện cũngđã qua rồi đừng nhắc lại nữa, coi như em nhường cơ hội này cho cô ta đi, sau này có dịp cướp lại là được.” Cố An Kỳ nở nụ cười ôn hòa, “Tái ôngmất ngựa yên tri phi phúc*, nói không chừng còn có chuyện tốt hơn đangchờ em.”
(*ông già ở biên giới mất ngựa chưa biết là họa hay phúc, nghĩa bóng: trên đời họa phúc khó lường)
Kỳ thật Cố An Kỳ đã rất may mắn rồi, bị axit hắt vào lưng vốn rất nguyhiểm bởi cột sống có rất nhiều dây thần kinh, nếu bị axit ăn mòn thì côsẽ trở thành người tàn phế, cả đời ngồi trên xe lăn. Nhưng lần này mặcdù nhìn qua vết thương rất nghiêm trọng nhưng giống như đã được qua mộttầng giảm xóc, không ảnh hưởng quá lớn đến sức khỏe của cô, phần phảilàm phẫu thuật cũng chỉ có da và lớp tế bào mô phía trên. Mặc dù sau khi hết thuốc tê vẫn rất đau, nhưng vẫn trong phạm vi cô có thể chịu đựngđược.
“À, hình như em đã bắt đầu được ăn cơm rồi, em muốn ăn canh.” Cố An Kỳ di dời lực chú ý của Tô Dật Phàm.
“Anh nấu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492549/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.