Tĩnh dưỡng ba tháng,Cố An Kỳ cuối cùng cũng được ra viện. Tô Dật Phàm hôm đó xin nghỉ mộtngày, cố ý lái xe đến chỗ lối ra khẩn cấp của bệnh viện đón Cố An Kỳ.
“Nhà em rất lâu rồi chưa lau dọn, có lẽ phải quét tước một lần mới vào ởđược, nếu không… đến nhà anh ở một thời gian trước thì thế nào?” Tô DậtPhàm hỏi.
Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh: “Em quengiường, cho dù đến chỗ của anh thì em cũng chẳng thể nghỉ ngơi tốt được. Hơn nữa nhà của em cũng không bẩn như anh nghĩ đâu. Lau dọn qua làđược.”
“Nếu không anh đến quét giúp em.” Tô Dật Phàm cau mày nghiêm túc nói.
“Chuyện này em đã nghĩ rồi, em đã nhờ Chu tiên sinh hỗ gọi một người kín miệngthành thật đến làm.” Cố An Kỳ cảm thấy buồn cười, “Anh đến dọn giúp emá? Em không trả nổi tiền công cho anh đâu.”
“Anh không cần tiền công.” Tô Dật Phàm nghiêng đầu sang chỉ vào má, “Chỉ cần để lại ấn ký tình yêu là được.”
“Ấn ký tình yêu á? Em thấy giống cái roi của quỷ thì có, đừng đùa nữa. Sáng sớm mai anh phải ra nước ngoài quay phim đúng không? Sắp xếp xong hànhlý chưa?” Cố An Kỳ cười đẩy Tô Dật Phàm, chuyển chủ đề sang công việccủa anh.
“Ừ, đi ít ngày nên cũng chẳng cần mang gì nhiều, chắcchưa đến một tuần là về rồi.” Tô Dật Phàm trả lời, “Muốn gì? Anh mang về cho em.”
“Ừm… Nghe nói đồ ăn vặt bên đó rất ngon, nhưng mấy mónđó lại không nóng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492553/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.