Tô Dật Phàm vẫn duytrì tư thế cũ không dám chạm vào lưng Cố An Kỳ, hy vọng có thể giúp côthoải mái hơn một chút, mãi cho đến khi nhân viên y tế có mặt anh vẫnbất động. Anh chỉ cứng ngắc ôm chặt lấy cô, cả người hơi run rẩy. Anh sợ hãi, anh hối hận, anh tự trách, vì sao mình không thể bảo vệ tốt cho An Kỳ, vì sao anh không cứu được An Kỳ mà ngược lại An Kỳ mới là ngườichắn hộ anh chai axit kia?
Rõ ràng, rõ ràng đã từng nói sẽ không làm cô bị thương, nhưng mà vì sao? Vì sao cuối cùng vẫn xảy ra chuyện này?
Ban đầu Giản Tiếu cũng sợ đến ngây người, nhưng sau đó lập tức phản ứnglại, lên mạng tìm hiểu các bước sơ cứu. Trên mạng nói là phải để khôaxit trước, sau đó rửa sạch với nước, nhưng sau lưng của Cố An Kỳ đã bịquần áo dính chặt, căn bản không thể chạm vào.
Mọi người đều chỉcó thể chờ bác sĩ cấp cứu đến xử lý việc này. Xe cứu thương nhanh chóngcó mặt, nhưng lại bị phóng viên phía dưới chắn hết đường lối, vất vả lắm mới xông lên nâng Cố An Kỳ lên cáng, Tô Dật Phàm lo cho Cố An Kỳ nêncũng theo xuống.
“An Kỳ, đừng có chuyện gì, đừng có chuyện gì” Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ trên cáng ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nắm chặt lấy tay cô.
Cáng nâng đến dưới lầu, phóng viên xung quanh lại một lần nữa ùa lên đứngphía trước cái cáng, cầm máy ảnh chụp lại tình hình của Cố An Kỳ. Bảo an đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492548/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.