Ngày hôm sau.
Nobita đã thức dậy từ sớm, lôi Doremin đang ngủ từ trong căn phòng nhỏ ra.
"Ùm, mới sáng sớm có chuyện gì thế Nobita." Doremin lười biếng ngáp, mở mắt đen nâu của mình nhìn Nobita.
Nobita nhìn nàng ngáp, trong chốc lát lâm vào sửng sờ, chợt nhớ đến hắn không còn là Nobita sâu lười kia nửa, mỉm cười nói: "Cho tớ mượn chong chóng tre đi, tới giờ đi học đến trường rồi."
"Không được, cậu lười biếng vừa thôi, phải tự thân vận động mới tốt!" Nghe Nobita nói, Doremin tinh thần cũng tỉnh táo hơn, không chút do dự từ chối.
Nobita mỉm cười, thản nhiên nói: "Không cho mượn? Vậy đừng trách tớ..."
Hơi dừng lại,Nobita nhìn Doremin, uy nghiêm ra lệnh: "Lập tức đưa bảo bối chong chóng tre cho tớ doremin!"
Doremin cơ thể lại lần nửa không nghe điều khiển, trên mặt hiện ra bất đắc dĩ, hai tay tự động đưa vào túi thần kỳ, từ bên trong lấy ra một cái hình dạng như một cái nón tròn có gắn trục và hai cánh nhỏ, đưa cho Nobita"
Nobita gật đầu hài lòng, hôn môi Doremin một cái, nói ra: "Cám ơn cậu, à, câu nói với mẹ tớ đi học rồi nhé." rồi gắn chong chóng tre lên đầu, mang theo cặp, bò ra bằng đường cửa sổ bay đến trường.
Doremin ngẩn ra, tay sờ môi của mình, cảm giác có chút nóng trên môi do Nobita để lại, sắc mặt đỏ lên, hai tay phấn nắm lại làm hình quả đấm, chu mỏ đỏ của mình nói: "Nobita xấu xa, Nobita hư hỏng."
...
Nobita lần đầu sử dụng chong chóng tre có chút lắc lư, nhưng qua vài phút dần biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-yy-he-thong/1578917/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.