Doremin đứng dậy, nàng đầu cúi xuống nơi ngực, cung kính nói: "Chào bác, Con tên là Doremin, hân hạnh được gặp bác. Mong bác ngày sau chăm sóc cháu nhiều hơn."
Tamako đi tới, thấy Doremin lễ phép, lại xinh đẹp như vậy, nàng rất hài lòng, gật đầu nói ra: "Được rồi, cháu cứ ở đây tự nhiên như ở nhà mình, với lại thằng nhóc Nobita nhà cô có chút hậu đậu, ngốc nghếch, có gì cháu ngày sau thay cô chăm sóc nó nhiều hơn."
Nobita sắc mặt đen, hậu đậu, ngốc nghếch, coi như Tamako nói cái Nobita kia đi, đáng tiếc, từ hôm nay, ta không còn là Nobita hiện lương ngu ngốc kia nửa rồi, mà là một Nobita hoàn toàn mới, hoàn toàn... kha kha kha.
"Vâng thưa bác." Doremin rất bài bản lễ phép, sau đó hai người nói chuyện một chút, Tamako hỏi thăm về gia đình, bản thân của Doremin...
Dưới sự dẫn dắt của Doremin, hơn nửa nàng còn có thiên phú diễn kịch, một mặt tội nghiệp, một mặt ôn nhu, dịu dàng. Tamako rất nhanh đối với Doremin từ "cháu – bác" chuyển thành "con – mẹ", xưng hô thân thiết hơn trước.
Nobita không khỏi đối với Doremin thay đổi cách nhìn mới, chỉ mới vài phút ngắn ngủi đã đem Tamako thu phục rồi.
Vài phút sau, chờ đến khi Tamako rời đi, Doremin thần sắc biến đổi, hai tay bắt lấy vai Nobita, nhẹ nhàng nói ra: "Cậu nhanh trả cho tớ bảo bối Sổ Như Ý đi Nobita, cái bảo bối kia rất nguy hiểm, cậu hiện tại không thể sử dụng."
Nobita cười tà, tay chỉ vào dưới chân Doremin, vẻ mặt giật mình, bật thốt lên: "Chuột kìa!"
"Chuột, chuột!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-yy-he-thong/1578916/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.