Cầm tờ giấy lên xem, một giây sau, sắc mặt Eiichiro Senjou biến đổi, kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin nhìn chằm chằm tờ giấy, ánh mắt không di chuyển.
Nửa ngày sau Eiichiro Senjou mới lấy lại tinh thần, nhìn qua Nobita, thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Nobita ăn may?"
"Thầy, em làm đúng không?" Nobita hỏi.
Eiichiro Senjou gật đầu, nhìn lớp một vòng, lớn tiếng nói ra: "Nobita làm đúng, các em cho bạn ấy một tràng vỗ tay để khuyến khích tinh thần nào."
"Nobita tên kia ngốc nghếch vậy mà làm đúng, quỷ à!" Xeko mỏ nhọn đưa ra ngoài, ánh mắt không thể tin nhìn Nobita nhỏ giọng nói.
"Hừ, sau khi tan học phải hỏi Nobita mới được." Chaien hai mắt sáng lên, lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ Nobita thay đổi thật?" Xuka trong mắt hiện lên vui mừng, nhìn Nobita suy nghĩ.
"..."
Eiichiro Senjou đẩy mắt kính, nhìn Nobita hỏi: "Tôi cho em bài khác, em làm được không?"
Giọng Eiichiro Senjou đối với Nobita dần nhẹ nhàng, ít nghiêm khắc hơn, hiển nhiên hắn đối với cái nhìn về học sinh lười biếng, hậu đậu, ngu ngốc Nobita lúc trước có chút hơi thay đổi.
Nobita mỉm cười, tự tin nói ra: "Thưa thầy, em đã nói rằng em làm được tất cả. Kể cả toán lớp 6-7-8-9-10-11-12 em đều làm được!"
"Hả, toán lớp 12? Tên Nobita này đang mơ mộng giữa ban ngày hả!? Chưa học xong lớp 5 mà bày đặt đòi làm toàn lớp 12, ha ha."
Đám nhóc thì thầm bàn tán.
Eiichiro Senjou kinh ngạc, không nghĩ Nobita dám "nổ" đến thế, nhưng Nobita đã nói thì phải làm, nói ra: "Được, đây là lời em nói."
Eiichiro Senjou hơi khom người, đặt tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-yy-he-thong/1578918/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.