Phương Dạ nói nghiêm túc: "Cậu, chuyện qua rồi cứ để cho nó qua đi, sau này cậu sống những ngày bình thản là được, đừng để cho mẹ con lo lắng không yên." Phạm Nam nói nhỏ tiếng: "Mẹ con bà ấy bây giờ...sức khỏe không sao chứ?" "Không sao rồi, cậu không thấy bà ấy hoạt động nhanh nhẹn lắm sao?" "Không sao là tốt, không sao là tốt." Trên khuôn mặt Phạm Nam hiện ra dáng vẻ tươi cười vui mừng: "Tiểu Dạ à, cậu đã quyết định, ngày mai sẽ đi nộp đơn phá sản, tòa án cần phán quyết như thế nào thì phán quyết như thế đấy, cậu tự mình đi tù, không liên lụy mọi người!" Trong lòng Phương Dạ có chút bất ngờ, vì thế nhắc nhở: "Cậu, cái này là hơn một ngàn vạn đó, đoán chừng đợi này của cậu không ra ngoài được!" "Không ra ngoài được thì không ra ngoài, nửa đời trước đã liên lụy mọi người, đây là báo ứng cậu nên nhận mà!" Phương Dạ lại không đồng tình lắm: "Là món nợ của công ty không phải của cậu, tại sao lại để cho cậu một mình gánh chịu?" Hà Dĩnh đã trốn rồi, mà cậu lại là người đứng tên công ty, cậu không gánh chịu thì ai gánh chịu?" Mặt Phạm Nam xám như tro tàn: "Cậu hận quá mà, lúc trước không nên ma xui quỷ ám nghe lời xúi bậy của cô ta, đang yên lành mở cái gì công ty, xui xẻo đáng đời..." Phương Dạ mỉm cười: "Cậu, nếu con có thể tìm thấy Hà Dĩnh, cậu sẽ làm như thế nào?" "Tìm thấy Hà Dĩnh? Đó là chuyện không có khả năng, người này thâm sâu khó đoán, nếu cậu biết sớm cô ta có thể mưu tính đến thế, chắc chắn không dám cưới cô ta!" "Con nói là nếu như." "Phạm Nam oán hận nói: "Nếu có thể tìm thấy cô ta, đương nhiên là trước tiên cho cô ta mấy cái tát, sau đó sẽ cầm toàn bộ số tiền về!" Phương Dạ nghi ngờ hỏi: "Tuyệt tình như vậy? Thật sự có thể nhẫn tâm được?" Phạm Nam nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên: "Đương nhiên vậy rồi, cậu hận không thể lột da rút gân, lột đến tận xương tủy thứ lăng loàn đó..." "Được rồi được rồi, con tin mức độ oán hận bây giờ của cậu." Phương Dạ nhanh chóng ngăn cản ông ta lại: "Thực ra Hà Dĩnh cũng không có rời khỏi huyện Lê." Phạm Nam ngây ngẩn cả người: "Cái gì, cô ta còn ở huyện Lê? Con nhìn thấy cô ta?" Phương Dạ nói: "Con có một người bạn đang là cảnh sát, con nhờ cô ấy giúp con kiểm tra định vị điện thoại, hôm nay Hà Dĩnh mở điện thoại lên hai lần, vị trí hiện ra ở cùng một chỗ." "Ở chỗ nào?" "Miếu Tiên Cô." "Miếu… miếu Tiên Cô?" Phạm Nam thay đổi sắc mặt: "Cái chỗ đó rất quỷ dị, cô ta làm sao ở chỗ đó được?" Miếu Tiên Cô nằm ở phía Bắc Giang, xây dựng ở trên một sườn núi nhỏ ba mặt bị nước bao quanh, bởi vì vị trí hẻo lánh, bình thường vốn đã hiếm hoi có dấu chân người đến, hơn nữa cuối thập niên 90 xuất hiện một số sự việc quỷ dị, người huyện Lê căn bản cũng không dám tới gần khu vực đó. Trước đây Phương Dạ ngang bướng không chịu ngủ, người ba to lớn Phương Dạ còn nói qua câu chuyện miếu Tiên Cô hù dọa anh, ấn tượng khó quên nhất chính là tân nương áo đen đã xuất giá sáng ngày hôm sau chạy vào trong miếu treo cổ tự tử, sau khi nghe xong đêm hôm đó không dám đi vệ sinh, trực tiếp tè dầm trên giường... "Vậy phải hỏi bản thân cô ta rồi." Phương Dạ nhớ tới chuyện xấu hổ bị đánh vì tè dầm, trên mặt cũng có chút không tự nhiên. "Được, bây giờ cậu đi tìm cô ta tính sổ!" Phạm Nam gào thét đứng dậy. Phương Dạ nhắc nhở: "Cậu, bây giờ sắp 12 giờ rồi, cậu chắc chắn muốn lập tức đi một chuyến đến miếu Tiên Cô sao?" "À… Thật ra cũng không cần vội, sáng mai hãy đi đi.!" Phạm Nam đột nhiên nhớ tới miếu Tiên Cô là cái chỗ nào, trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Phương Dạ nói: "Ngày mai con và cậu cùng đi, chỉ có điều việc này đừng nói cho ba mẹ con, tránh bọn họ lo lắng." "Được, chúng ta cùng đi!" Có người đi cùng, dũng khí của Phạm Nam lập tức tăng lên không ít. "Đến đây, ăn mì nào!" Vào lúc này, Phạm Ngọc Lan đúng lúc bưng mì sợi nóng nổi đi ra, trên mặt còn để trứng chiên vàng óng và hành lá xanh mướt, vừa nhìn đã có thể làm cho người khác vô cùng thèm ăn, ngay cả Phương Dạ cũng có hơi thèm nhỏ dãi. "Cám ơn chị!" Phạm Nam vốn đã đói bụng đến cồn cào thành tiếng, vội vàng nhận lấy ăn lấy ăn để. Phạm Ngọc Lan có chút không thể tin được lỗ tai của mình, nhỏ giọng hỏi: " Tiểu Dạ, cậu con vừa rồi nói gì thế?" Phương Dạ cười hì hì: "Mẹ, cậu vừa nói cám ơn mẹ." "Cám ơn mẹ? Đây, đây là lời cậu ấy nói sao? Từ nhỏ đến lớn, ba chị em vì người em trai yêu quý này mà lo lắng không yên, chính là cho tới bây giờ cũng không nghe qua một câu cám ơn, giống như đối phương đã xem chuyện chị giúp đỡ em là chuyện thường tình. Phương Dạ cười nói: "Đương nhiên rồi mẹ, cậu vừa rồi nói với con, cậu quyết định thay đổi hoàn toàn, làm lại một người mới, để cho mẹ khỏi phải mang danh chiều em trai quá thể!" "Vậy thật tốt quá rồi, chỉ là khoản nợ của cậu con làm sao bây giờ đây?" Phạm Ngọc Lan bỗng chốc lại lo lắng tiếp: "Yên tâm đi mẹ, việc này có con mà, mọi người ngày mai nên làm gì thì làm đó, con và cậu đi giải quyết dứt điểm chuyện này!" Nhìn thấy dáng vẻ thành thục của đứa con trai, khóe mắt Phạm Ngọc Lan đã có chút đã ươn ướt: "Con trai à, không uổng công mẹ thương con nhiều năm như vậy, con cuối cùng có thể giúp người trong nhà gánh vác trọng trách rồi!" Phương Dạ thừa cơ nói: "Mẹ, mẹ đã thương con như vậy, bụng con vừa lúc cũng hơi đói rồi, mẹ làm thêm tô mì nha, con cũng muốn thêm hai quả trứng chần nước sôi!" Phạm Ngọc Lan liếc nhìn qua anh: "Con đã là người lớn vậy rồi, tự mình đi đi, nhớ giúp cậu rửa chén sạch sẽ nha, mẹ đi tắm rửa trước rồi ngủ." Phương Dạ chết lặng. Á đệt, nói là thương anh lắm, xoay qua xoay lại có thể quên sạch rồi? Ngay lúc anh chán nản và đau lòng, bác cả đang ngủ say cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. "Thằng chó chết nào khuya như vậy còn gọi điện thoại?" Bác cả lập tức mang bộ mặt tức giận xuống giường, người lớn tuổi vốn dĩ chất lượng giấc ngủ đã không được tốt, bị đánh thức đoán chừng cả đêm cũng sẽ mất ngủ. Bác gái hận không thể một cước đoán hắn đuổi ông ta xuống giường: "Đã bảo ông đi ngủ tắt máy mà cứ không nghe, nhanh đi tắt điện thoại đi ngủ!" "Được được được!" Bác cả vội vàng đứng lên, cầm lấy điện thoại đang muốn tắt máy, tên người hiển thị trên điện thoại đột nhiên khiến cho ông ta giật mình. Phì Trùng gọi điện cho ông ta giờ này chi vậy? Chần chừ sau hai giây, ông ta vẫn là bắt điện thoại lên nghe: "Alo, là anh Long phải không?" "Long con mẹ ông! Phương Viêm ông là đồ chết tiệt, đêm nay hại ông đây thê thảm, tôi đặc biệt đắc tội ông hay là thế nào hả?" Vẻ mặt bác cả vẻ mặt lờ mờ: "Anh Long, anh nói lời này có ý gì, tôi tại sao nghe không hiểu gì hết?" "Giả ngu với ông đây sao? Tôi hỏi ông, người tên Phương Vân có phải em trai của ông?" "Đúng vậy." "Có phải ông giới thiệu ông ta đến chỗ tôi vay tiền?" "Không sai nha." Phì Trùng lạnh lùng nói: "Được, ông thừa nhận là được rồi, bây giờ con của ông ta đánh bị thương mấy chục người của tôi, hợp đồng vay nợ trị giá mấy trăm vạn tất cả đã cháy sạch không còn một tờ, ngay đến cả tôi cũng bị đánh cho nằm viện, bây giờ đang ngâm nước muối, ông nói xem, chúng ta nên tính toán khoản này như thế nào đây hả?" Áo ngủ của bác cả thoáng cái đã bị mồ hôi lạnh làm ướt, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, chỉ mất một hai tiếng đồng hồ Phương Dạ lại chọc đến cái ổ lớn như vậy! "Oan uổng mà anh Long, tôi chỉ là giới thiệu mối làm ăn cho anh, hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt mà!" "Ý tốt mẹ ông, ông đây là giới thiệu mối làm ăn hay là giới thiệu kẻ thù hả? Phương Dạ kia rõ ràng là cháu ruột của ông, một đêm đã phá tanh bành hang ổ của tôi, đi đến làm ăn chỗ của ông ấy!" Phì Trùng kỳ dị quái gở nói: “Tôi thành thật nói cho ông, đây đều là tiền của nhà họ Liễu, nếu ông không bồi thường tổn thất, cho dù tôi có thể buông tha ông, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho ông!" Sau khi vừa nghe đến hai chữ nhà họ Liễu, khớp hàm của bác cả bắt đầu va vào nhau. Đó chính là tên ác bá thật sự của huyện Lê, thì ra Phì Trùng chính là thủ hạ của ông ta mà thôi? "Anh… anh Long, cái đó bồi thường bao nhiêu thế?" "Ít nhất năm trăm vạn, trong vòng 3 ngày nếu không có tiền, ông tự mình giải thích với nhà họ Liễu đi." Phì Trùng nói xong đã cúp điện thoại, hoàn toàn không để cho ông ta cơ hội thương lượng. "Năm… năm trăm vạn!" Đôi mắt bác cả đờ đẫn ra, điện thoại từ từ rơi xuống, ầm một tiếng đập lên trên mặt bà vợ đang ngủ say. Sáng sớm hôm sau, xe taxi của Phó Minh đã tới dừng ở dưới lầu nhà họ Phương, không lâu sau, Phương Dạ đã dẫn theo Phạm Nam đi xuống dưới lầu. Vừa xuống lầu dưới, hai người gặp được thím Vương tập thể dục trở về, trong lòng Phương Dạ lập tức hồi hộp. Quả nhiên, thím Vương vừa thấy anh đã chống nạnh đi đến: "Tiểu Dạ ơi Tiểu Dạ, con nói con rốt cuộc làm ra chuyện tốt gì chứ, không phải gặp mặt thôi sao, lại làm cho cháu gái của thím tức giận đến cả ngày ăn không ngon, ngày hôm qua mẹ của nó còn gọi điện thoại oán trách thím hơn cả tiếng đồng hồ, cái lỗ tai thím đã muốn bị luộc chín rồi!" Vẻ mặt Phương dạ đau khổ nói: "Thím Vương, con chỉ là đối xử với cô ấy thẳng thắn thành thật thôi mà, ai biết cô ấy sẽ có phản ứng lớn như vậy?" Thím Vương thở hồng hộc nói: "Đối xử thẳng thắn thành thật có thể nói cái loại sự tình này như vậy sao? Người ta là con gái đoan trang, lần đầu tiên gặp mặt con bắt con bé đi bệnh viện khai chứng minh? Này không phải chuyện nhảm nhí sao?" Phương Dạ nhỏ giọng nói thầm: "Vậy cô ấy vừa gặp mặt bắt con đưa một triệu, có phải có hơi nhảm nhí hay không chứ?" Thím Vương cau mày nói: "Con đang nói nhỏ cái gì đó?" "Không có gì!" Phương Dạ ngượng ngùng cười: "Đúng rồi thím Vương, con có chuyện còn muốn hỏi thăm thím, cháu gái bà con xa của thím, thật sự mười chín tuổi sao?" "Phải, đúng vậy!" Thím Vương nói hợp tình hợp lý, sau đó suy nghĩ lại bổ sung một câu: "Thím lại không nói là năm nay!" WTF? Phương Dạ và Phạm Nam xém chút nữa đồng thời té ngã trên đất. Cư nhiên có thể nghĩ đến loại giải thích thần kỳ này, thím Vương thím chơi chữ chơi cũng ác ôn quá!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]