Phương Dạ quay đầu nhìn về phía nữ thư ký, người ở phía sau nơm nớp lo sợ mà nói: “Anh... Anh đẹp trai à, tôi chỉ là nhân viên làm công ăn lương thôi, trước giờ chưa từng làm chuyện xấu gì hết mà!” “Đi rót cho cha tôi một ly nước, sau đó cô muốn làm gì thì làm đi, báo cảnh sát hay gọi người giúp đỡ thì tùy cô.” “Không dám, không dám!” Nữ thư ký thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa đi ra ngoài. Phương Dạ lập tức đi đến sau bàn Giám đốc, chỉ thấy trên màn hình máy tính là hình ảnh trò chơi đấu địa chủ cam go, anh kéo con chuột và bàn phím sang cẩn thận kiểm tra, rất nhanh đã tìm ra một số folder đã được mã hóa. Trong folder tài liệu, anh vô cùng bất ngờ khi phát hiện cái tên Hà Dĩnh, hóa ra Phì Trùng còn có quan hệ sâu xa với công ty của cậu... Sau khi tải hết toàn bộ tài liệu quan trọng lên điện toán đám mây, Phương Dạ lại ngồi xổm trước két sắt bận rộn loay hoay, chưa đến một phút đã mở được cửa két sắt ra, chỉ thấy ngăn trên đều là những xấp tài liệu dày cộp, còn ngăn dưới là những cọc tiền mặt lớn. Anh không chạm vào tiền mặt mà chỉ tiện tay lật xem một ít tài liệu, các tài liệu bên trong trên cơ bản đều là hợp đồng cho vay tiền, các điều khoản ngang ngược ghi trên hợp đồng đúng là khiến lòng người phẫn nộ, sau khi do dự vài giây, anh dứt khoát kéo thùng rác đến đốt sạch đống tài liệu này cho rồi, mất đâu chừng bảy tám phút mới đốt xong hết toàn bộ. Tiếng la hét thảm thiết trong phòng đã chấm dứt, Phó Minh sảng khoái bước ra ngoài. “Sư phụ, xong việc chưa?” “Xong rồi, đánh xong trận này, cả đời tôi không có gì tiếc nuối!” “Vậy thì chúng ta đi thôi.” “Đi thôi.” Hai người đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Phương Vân và Lâm Viện đang ngồi ở ghế sô pha uống trà, còn nữ thư ký thì ở bên cạnh kính cẩn pha trà. Phương Dạ hỏi: “Cha, em gái nhỏ này là?” “Là con gái của bác Lâm của con, lúc còn nhỏ con còn từng bế nó đấy.” “À, hóa ra em là Viện Viện, mấy năm rồi không gặp, vậy mà đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.” Phương Dạ cười nói. Lâm Viện có chút câu nệ mà nói: “Chào anh Phương ạ.” Phương Dạ lại hỏi: “Đúng rồi, tại sao em lại ở chỗ này vậy?” Phương Vân dõng dạc mà nói: “Nó cũng đến để vay tiền, thiếu chút nữa là nhảy vào hố lửa rồi, may mà gặp được cha kịp thời cứu nó!” “Vay tiền của tên Phì Trùng này đúng là không khác gì nhảy vào hố lửa.” Phương Dạ gật đầu: “Viện Viện, vì sao mà em phải vay tiền vậy?” Lâm Viện cúi đầu: “Em muốn mua di động, nhưng cha của em thấy đắt nên không chịu mua cho em, cho nên mới...” “Vì một chiếc di động mà đời này của em suýt thì bị hủy hoại rồi!” Phương Dạ thở dài: “Em muốn mua di động bao nhiêu tiền?” “Hơn bốn nghìn...” “Anh sẽ cho em mượn số tiền này, đợi đến khi em đi làm trả lại cho anh là được.” Phương Dạ thêm WeChat của cô ấy, dứt khoát chuyển qua năm nghìn. Mặt mày Lâm Viện hớn hở, cô ấy nói: “Cảm ơn anh Phương, cảm ơn anh nhiều lắm!” “Cảm ơn cái gì, lúc còn nhỏ chúng ta đều lớn lên trong cùng một khu, em còn mặc quần rách đáy làm người hầu nhỏ của anh, anh trai không giúp em thì giúp ai nữa đây?” Phương Dạ cười nói: “Sau này nếu cần gì thì cứ nói với anh, nhất định đừng có nghĩ đến biện pháp kiểu này nữa, đã biết chưa?” Lâm Viện thè lưỡi: “Em biết rồi!” Phương Vân hỏi: “Con trai, ông chủ Mập thế nào rồi?” Sở dĩ ông ấy hỏi đến Phì Trùng chính là vì còn nhớ thương số tiền hai vạn mà thôi. “Vừa mới nhận trận đòn hiểm của xã hội xong, đã thành thật hơn nhiều rồi.” Đương nhiên Phương Dạ biết ý của ông ấy: “Cha, mẹ còn đang chờ ở bên ngoài đấy, chúng ta đi thôi.” Phương Vân ngây ngẩn cả người: “Bệnh thận của mẹ con rất nghiêm trọng, sao mà bà ấy đã xuất viện rồi, thế này không phải là làm xằng làm bậy à?” “Mẹ đã uống ích khí bổ thận hoàn con mang đến rồi, không có việc gì nữa.” “Giỡn cái gì vậy, bà ấy bị bệnh thận đấy, có lý nào mà uống thuốc là có thể tốt lên được?” “Cha à, bác sĩ đã kiểm tra lại cho mẹ một lần nữa rồi, thật sự không sao hết, kết quả kiểm tra còn ở chỗ mẹ đó, đợi lát nữa tự cha xem sẽ biết.” Phương Dạ dứt khoát móc bình thuốc nhỏ ra: “Cha xem, chính là chai này.” “Thật sự có loại thuốc bổ thận tốt như vậy sao?” Phương Vân nhận lấy cái chai, ánh mắt nhìn lướt qua đã bị dòng chữ nhỏ phía trên thu hút. “Ích khí bổ thận, cây khô hồi sinh, một viên hiệu nghiệm, không bao giờ lỗ vốn, trâu bò vậy sao? Được đấy, cha cũng thử một viên xem!” Thận là cái gốc của người đàn ông, chỉ cần là người lớn tuổi thì dù ít dù nhiều cũng sẽ mắc phải chút ít bệnh nào đó. Ông ấy nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, lại muốn mở nắp ra lấy một viên thử ngay tại chỗ, Phương Dạ nhanh chóng mở miệng ngăn lại: “Cha à, thuốc này có mùi hơi nặng, hay là để về nhà rồi lại uống ha!” Phương Vân bất chấp nói rằng: “Mùi thuốc còn có thể nặng đến mức nào được chứ? Cha không ngại đâu, nhớ lại hồi đó thuốc bắc đắng cỡ nào mà cha cũng có thể vui vẻ chịu đựng được!” Phương Dạ thấp giọng mà nói: “Còn nặng mùi hơn cả Mễ Điền, chỗ này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ cha không sợ người ta nghi ngờ là cha ăn phân sao?” “Còn có loại thuốc có mùi nặng như vậy à?” Phương Vân vội vàng cất cái chai đi: “Vậy về nhà rồi uống, đúng rồi, chúng ta có cần báo cảnh sát không, lỡ như tên khốn Phì Trùng này trả đũa thì làm sao bây giờ?” “Cha yên tâm đi, tên khốn này đã bị sư phụ tài xế đánh cho sống dở chết dở rồi, hơn nữa con có để lại đường lui nên không sợ hắn ta trả thù, chúng ta về đã rồi nói sau.” “Vậy thì tốt, đưa Tiểu Viện về trước đi.” Bốn người nghênh ngang rời khỏi tòa nhà nhỏ, nữ thư ký và vài tên tay chân vừa tỉnh lại cơ bản là không dám cản trở gì bởi vì bọn họ đã bị Phương Dạ đánh cho phát sợ rồi. Cho đến khi xác nhận rằng sát tinh đã đi rồi thì nữ thư ký nhanh chóng dẫn người chạy vọt tới căn phòng bên trong văn phòng, chỉ thấy Phì Trùng đang tê liệt nằm dài trên giường, toàn thân không có nổi một chỗ lành lặn... Cũng may mắn anh ta da dày thịt béo, nhìn thì thê thảm nhưng trên thực tế đều là tổn thương ít da ít thịt mà thôi, sau khi được cứu giúp một chút thì đã tỉnh lại rất nhanh. “Thằng... Thằng họ Phương đó đã đi chưa?” Phì Trùng sợ hãi hỏi. Nữ thư ký gật đầu: “Đã đi rồi.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” “Nhưng mà két sắt của chúng ta bị mở ra rồi!” “Cái gì?” Thịt mỡ trên mặt Phì Trùng bỗng nhiên nảy lên: “Có phải số tiền bên trong đã bị lấy đi rồi không?” Nữ thư ký nói: “Không phải như vậy, tôi đếm qua rồi, toàn bộ 115 vạn đều ở bên trong.” Phì Trùng lại thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...” Nữ thư ký do dự một chút lại nói thêm: “Nhưng mà, sổ sách và hợp đồng cho vay tiền của chúng ta đều bị đốt sạch rồi.” “Cái gì?” Phì Trùng nghe được mà tròng mắt muốn rớt ra ngoài. “Hợp đồng… Của tôi... Đậu má...” Rầm! Anh ta không khỏi sửng sốt thở dốc, sau khi trợn trắng mắt, thân hình to mập một lần nữa lại ngã về giường, thiếu chút nữa là đè sập ván giường luôn... Sau khi về đến nhà, rốt cuộc Phương Dạ nhìn thấy cậu của mình đang làm ổ trên sô pha xem TV. Phạm Nam vốn hăng hái sung sức giờ đã râu ria xồm xoàm, tóc bù xù rối tung y hệt ổ gà, ngay cả dép lê đi ngược cũng không nhận ra, trên mặt thì chỗ xanh chỗ tím, thật đúng là không khác gì một cái xác không hồn. Phạm Ngọc Lan vừa nhìn qua đã biết ông ta còn chưa cả ăn cơm chiều, cởi giày rồi vội vội vàng vàng đến phòng bếp nấu mì. Sau khi Phương Dạ chào cậu thì ngồi ở trên sô pha chơi máy tính bảng, còn Phương Vân lại về phòng tắm rửa thay quần áo. “Nhóc Dạ, cậu xin lỗi con.” Phạm Nam đột nhiên nói chuyện với giọng nhỏ như tiếng ruồi muỗi vo ve. “Hả? Cậu vừa nói gì?” Phương Dạ đang hết sức chăm chú chơi game còn tưởng rằng chính mình đã nghe nhầm. Cậu đang xin lỗi mình đấy sao? Phạm Nam ăn nói khép nép: “Cậu thật sự xin lỗi con, xin lỗi cha của con, xin lỗi cả mẹ của con nữa, rất xin lỗi cả nhà con!” Ơ kìa? Phương Dạ tự dưng thấy bối rối. Mặc dù lời xin lỗi của cậu tràn ngập sự chân thành, nhưng nghe vào tai sao cứ cảm thấy kỳ kỳ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]