Sau khi do dự nửa giây, Phương Dạ quyết định nhận lỗi: "Xin lỗi dì Vương, lần trước là cháu không đúng, thứ lỗi cho cháu." Thím Vương gật đầu: "Điều này cũng phải thôi, Tiểu Doãn người ta mặc dù lớn hơn cháu nhiều tuổi, nhưng cô ấy vẫn rất xinh đẹp, giống y như đúc thời dì còn trẻ, hơn nữa điều kiện của người ta rất tốt. Tục ngữ nói rất đúng, lấy vợ hơn ba tuổi giống như ôm được ba viên gạch vàng, cháu có thể lấy được người vợ như vậy, nhất định là phúc đã tu được mấy đời đấy..." Phương Dạ không ngừng châm biếm trong lòng: Lấy vợ hơn ba tuổi như ôm được gạch vàng thì tính là cái gì, người ta vợ hơn ba mươi tuổi như được tặng giang sơn, vợ hơn ba trăm tuổi như được tặng kim đan, còn vợ hơn ba trăm tuổi thì liệt vào hàng thần tiên luôn rồi! Anh không nhịn được ngắt lời thím Vương: "Dì Vương à, việc này nói sau đi, cháu có việc quan trọng cần phải làm với cậu..." Thím Vương đang nói đến mức sung sướng, đâu thể dễ dàng buông tha anh: "Tiểu Dạ à, còn việc gì có thể quan trọng hơn chuyện hôn nhân đại sự chứ?" "Mạng người là quan trọng nhất, không thì dì hãy đi tìm mẹ còn tán gẫu trước đi được không?" "Thôi được, dì đi tìm bà ấy." Thím Vương thình thịch đi lên lầu, Phương Dạ và Phạm Nam nhẹ nhàng thở phào cùng lúc, tranh thủ trốn đi. Trên xe taxi, Phó Minh đang ăn bánh bao, nhìn thấy Phương Dạ lập tức đưa qua một túi bánh bao lớn, bên trong còn có sữa đậu nành gì đó nữa. "Hai người chắc là chưa ăn sáng, đây là bánh bao thịt tôi mua ở Ngưu Ký, mới vừa ra lò ăn rất ngon, mau nếm thử đi." Phương Dạ và Phạm Nam cũng không khách sáo, cầm lấy ăn ngay, bánh bao này da mỏng nhân nhiều, nguyên liệu đầy đủ, hương vị đúng là không tồi. "Bác tài, hôm nay trước tiên hãy đi một chuyến đến Miếu Tiên Cô." "Được. Khoan đã! Cậu nói đi đâu?" Phó Minh chợt sửng sốt. Phương Dạ lặp lại: "Miếu Tiên Cô." "Người anh em à, nơi đó vô cùng tà ác, cậu đến đó làm gì?" Phó Minh vừa khởi động xe vừa hỏi. "Không phải là đi quay đoạn phim ngắn gì đó chứ? Lần trước có một nam một nữ đi qua đó vào buổi tối, kết quả đụng phải quỷ hồn của một cô dâu mặc đồ đen, bị dọa chết khiếp, sau khi trở về còn suýt chút nữa bị đưa đến bệnh viện tâm thần!" "Sao tôi lại chưa nghe qua, có chuyện đáng sợ như vậy sao?" Phạm Nam nghe thấy mà sống lưng lạnh toát, ngay cả bánh bao thịt trên tay cũng không còn thơm nữa. "Đây là sự thật, nhưng tin tức trên bề nổi đã bị dập tắt. Nguyên nhân thì hai người cũng hiểu rồi. Nếu không phải vì tôi chạy xe thuê, cũng sẽ không biết nhiều như vậy!" Phó Minh cười khà khà. "Nhưng Miếu Tiên Cô ban ngày phong cảnh vẫn rất đẹp, nếu hai người không vào trong miếu chỉ chụp ảnh bên ngoài hay gì đó thì hẳn cũng không có gì đáng ngại." “Vậy được rồi.” Phương Dạ không tỏ rõ ý kiến nói. Xe taxi rất nhanh đã đã đến ngoại ô huyện, nhà cửa bên đường cũng dần trở nên thưa thớt, mà đường nhựa cũng biến thành đường đất rồi. Sau nửa giờ, Phó Minh đậu xe trong một khu rừng. "Người anh em, phía trước không xa chính là Miếu Tiên Cô. Con đường này đã nhiều năm không tu sửa. Bây giờ chỉ có xe máy và xe máy kéo mới có thể đi qua, hơn nữa khu vực này thường không có tín hiệu di động, phải cẩn thận." "Đã biết rồi, anh cứ đợi ở đây, chúng tôi đi qua dạo một lát rồi sẽ trở lại." "Không sao, hai người cứ từ từ đi dạo, dù sao cậu cũng đã bao trọn xe rồi, đừng lo cho tôi." Phạm Nam yếu ớt nói: "Tiểu Dạ, hay là cậu cũng..." Phương Dạ nói: "Cậu à, hôm qua đã nói gì cậu quên rồi sao? Con nghe người ta nói cơm trong tù không ngon lắm đâu, không thì bây giờ chúng ta quay về?" Phạm Nam vội nói: "Không quên không quên, chúng ta cùng đi, lập tức đi ngay!" Cả hai tiếp tục đi trên con đường lầy lội khó chịu, khoảng bảy tám phút sau đã có thể nghe thấy tiếng nước sông đập vào bờ. Trận mưa lớn đêm qua khiến nước sông dâng cao, nếu kéo dài một ngày một đêm, đoán là có thể xuất hiện một đợt lũ. Sau khi ra khỏi rừng cây, con dốc đất nhỏ cách đó không xa đã hiện rõ trước mắt, trên đỉnh dốc ngoài một vài cây cổ thụ cong queo, cũng chỉ có một ngôi Miếu Tiên Cô nho nhỏ. Từ những bức tường trắng, ngói đỏ và đỉnh ngọc lưu ly đổ nát, cả hai có thể hình dung ra được dáng vẻ hương khói cường thịnh của Miếu Tiên Cô, còn về việc sau này vì sao lại tan hoang thì không rõ. Cửa sân của ngôi đền chỉ còn lại hai tấm gỗ gãy vụn. Bản lề gỉ sét loang lổ thể hiện sự quật cường cuối cùng của nó. Phương Dạ ra hiệu với Phạm Nam, hai người rón rén leo lên bức tường thấp. Chỉ thấy trong sân ngoại trừ một cái giếng vuông và một cái cây chết khô thì không còn thứ gì, trên mặt đất bùn có vài vệt dấu chân hỗn độn, không biết còn sót lại khi nào. Hoang vắng, đổ nát là ấn tượng duy nhất mà Miếu Tiên Cô mang lại cho người ta. Phạm Nam run rẩy nói: "Tiểu Diệp, cháu nói xem trong miếu này có mấy thứ dơ bẩn hay không, cô dâu mặc áo choàng đen kia... sẽ không xuất hiện vào ban ngày chứ?" Phương Dạ cố ý trêu chọc nói: "Điều đó cũng chưa chắc. Không chừng cô dâu kia biết bộ dạng tròn trịa của cậu, muốn xuất hiện gặp mặt một lần cũng nên." Phạm Nam vừa nghe thấy thì mặt tái xanh: "Thằng nhóc này đừng có ở đó dọa cậu, đã lúc nào rồi còn đùa giỡn?" "Khụ khụ, con thấy cậu quá sợ hãi, nên mới cố ý làm không khí sinh động chút thôi." “Cút đi, cậu đâu có sợ chứ.” Phạm Nam giận đến phát run. “Con cũng không hỏi mẹ con xem biệt danh của cậu năm đó là gì! "Biệt danh gì?" "Phạm gan dạ!" "Ồ, không phải là Phạm Đại Thống sao?" "Phạm Đại Thống cái gì, là Phạm gan dạ!" Sau khi bị Phương Dạ trêu chọc như vậy, dũng khí của Phạm Nam đúng là tăng lên không ít. Sau khi xác nhận không có ai ở bên ngoài, cả hai đi đến cửa chính của Miếu Tiên Cô, đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng ngáy truyền ra từ trong miếu. "Cậu, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?" "Âm thanh? Không có." Phạm Nam ngờ vực nói. Phương Dạ lúc này mới nhớ rằng thể chất của mình đã được tăng cường lần thứ hai, thính lực cũng mạnh hơn cậu mình. "Cậu, con muốn hỏi một chút, bình thường Hà Dĩnh ngủ có ngáy không?" “Cô ấy?” Phạm Nam gãi đầu. “Chắc là không đi, ngược lại cô ấy còn nói cậu ngủ ngáy rất to.” Phương Dạ gật đầu: "Vậy hẳn là, trong miếu này ngoài Hà Dĩnh, còn có người khác ở, hơn nữa rất có thể là đàn ông." Ánh mắt Phạm Nam dấy lên lửa giận: "Chẳng lẽ là tên khốn Liễu Quốc Đào?" Phương Dạ nói: "Con cũng sẽ không nghe người ta thanh minh, huống hồ vẫn là tiếng ngáy, vào xem chẳng phải là sẽ biết ngay sao?" Phạm Nam tức giận nói: "Cậu thấy chính là hắn rồi, dám cắm sừng cậu, xem cậu có đánh chết hắn ta không! Con đợi đã, cậu tìm một ít vũ khí rồi hẵn đi vào." Liễu Quốc Đào cao lớn, không có thứ gì trong tay thì có chút thiếu tự tin... Sau khi tiện tay nhặt một cành cây khô từ bên ngoài, Phạm Nam trong cơn tức giận đã đi đầu, đẩy cánh cửa đổ nát ra. Kít... Sau một hồi âm thanh làm cho người ta chua xót răng, cảnh tượng bên trong Miếu Tiên Cô cuối cùng cũng hiện ra trước mặt hai người, xung quanh rải rác tám cây cột sơn màu đỏ, hơn mười tấm cờ hiệu rách nát và bẩn thỉu treo trên xà nhà, chính giữa gian phòng bày một cái lư hương lớn, phía sau lư hương đương nhiên là bài vị của tiên cô, vì lâu năm không được tu sửa nên phía trên tượng chỉ còn một nửa, lộ ra những mảng bùn lớn do vết nứt gãy. Ken két! Sau khi Phạm Nam đẩy cửa ra một nửa, Phương Dạ đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ không thể phát hiện ra. "Cậu cẩn thận!" Phạm Nam còn chưa kịp trả lời, một cơn gió thổi qua mặt, trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống một ít bụi bặm, vừa ngẩng đầu lên, một vật đen kịt đã lao thẳng xuống! Giữa những tia lửa, Phương Dạ chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quỷ dị mà tái nhợt, một chiếc áo choàng lớn, giống hệt cô dâu mặc áo đen trong truyền thuyết! Khoảnh khắc Phạm Nam bị bổ nhào xuống, trong đầu ông ta chỉ có một câu nói. Phương Dạ, cái miệng quạ đen vô lại của con, có phải là mở rộng quá rồi không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]