Chương trước
Chương sau
Trên thi thể chiến mã đầy rẫy thi thể của binh sĩ, đầu giống như là một miếng khoai tây lớn, ùng ục lăn ra đất, óc sền sệt chảy ra, hỗn hợp máu tươi tanh đỏ, trắng đỏ rõ ràng, thoạt nhìn hết sức ghê người.

Đám người Hoa Như Ngọc vẫn tiến hành chém giết một cách khát máu, không có chút dấu hiệu nương tay, lúc này không thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, biểu hiên sự hùng mạnh, vậy là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đối xử nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.

Hoa Như Ngọc, La Đồng, quân đoàn Anh Mộc giết người như rạ, vung đao liếm huyết đã quen, cũng không cảm thấy chiến trường có bao nhiêu máu tanh, trái lại càng giết càng dũng, trong mắt tràn đầy khát vọng khát máu.

Nhưng cảnh tượng máu tanh này lại đập vào mắt các đại thần kia, sắc mặt kinh hãi, đám người trong phe cánh của Tiêu thừa tướng lại xoay người nôn mửa hết: mạng người như cỏ rác, trên chiến trường, chính là minh chứng tinh chuẩn nhất.

Kỵ binh Đột Quyết nằm ngoài giáo trường, đám thương thủ, đao thủ tuy không biết rút cuộc xảy ra việc kinh hoàng gì, nhưng chỉ bằng mùi tanh dày đặc, tiếng khóc thét, tiếng kêu rên, tiếng kim thiết giáp giao đấu, cũng có thể đoán ra bên trong xảy ra chuyện kinh khủng, một đám mờ mịt không hiểu, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thế trận trong sàn đấu, Hoa Như Ngọc mang theo các huynh đệ như gió cuốn mây tan, những nơi đi qua, sinh mạng kết thúc.

Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, ngoài Ngô Đồng không tham dự đánh nhau, Bình Xuyên Kỷ Phu trốn ra khỏi sàn đấu, Tạp Ba bị gãy hai chân, để lại một mạng chó ra, một ngàn năm trăm tinh binh do ba bên Đột Quyết, Uy quốc, Định Nam vương hợp thành, toàn bộ chết trận.

Mặt trời đã ngả về tây, tà dương như máu! Từng dãy thi thể ngổn ngang, tản lạc trong chiến trường, lặng yên không một tiếng động…

Hoa Như Ngọc ứ máu đốt người, đằng đằng sát khí, tập hợp các huynh đệ người dính đầy máu lại, cao giọng hét lớn:

- Sứ giả ba phương, còn dám phân biệt cao thấp không?

Anh Mộc cùng một ngàn huynh đệ cũng rống lên,:

- Sứ giả tam phương, còn dám phân cao thấp? Sứ giả tam phương còn dám phân cao thấp?

Âm thanh động trời, giống như tầng tầng sóng biển, hàm chứa khí phách, che trời phủ đất, khuếch tán ra ngoài.

Bình Xuyên Kỷ Phu hồi phục một chút, sợ tới mức mặt tái nhợt, không dám trả lời.

Ngô Đồng sợ tới mức tè trong quần, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy, nếu không phải Thạch Đầu Trù dắt díu y, y có lẽ sợ tới không bước nổi.

Tạp Ba tuy hung hãn, chỉ huy mười vạn hùng binh, giết người vô số, cả đời trải qua các trận chiến lớn nhỏ, không biết đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần.

Nhưng phóng tầm mắt nhìn đi, khắp nơi đều là tàn cốt, đầu xương lẫn lộn, máu tươi đọng thành khối, trái tim gã dường như cũng đọng lại.

Đột Quyết là dân tộc trên lưng ngựa, cậy khỏe bắt nạt yếu là lời răn của bọn họ, muốn khiến họ thần phục, duy chỉ có mạnh hơn họ, hung hãn hơn họ, mới được.

Hoa Như Ngọc giết hại một đám,, đã khiến xương cốt của y sợ hãi, lúc này, y đâu còn dám có tâm tư không phục? Nguồn: truyentop.net

Trong mắt Tạp Ba hàm chứa ánh mắt khuất phục, kéo hai chân gãy, hướng tới phía lão Hoàng đế ở phía xa xa dập đầu, buồn bã nói:

- Tạp Ba bái kiến hoàng đế Đại Yến! Tạp Ba bái kiến hoàng đế Đại Yến.

Nói liền mấy lần, khí huyết cuồn cuộn, cấp hỏa công tâm, ngã xỉu trong trường đấu.

- Tốt! Tốt

Lão Hoàng đế kích động run người, nhìn về phía tàn tích, trong lòng phấn chấn – Từ khi chiến thần Hoa Vô Ý biến mất, Đại Yến chưa bao giờ có quân uy mạnh như vậy.

Mà hôm nay, con gái của Hoa Vô Ý Hoa Như Ngọc lại thừa kế nghiệp cha, lấy thân là nữ nhân, lập tức tinh binh ba bên, sự vinh hạnh đặc biệt này, ai có thể sánh b ằng?

Tâm thần dao động, không khỏi thổ huyết, Tiểu Cửu ở bên cạnh nhìn, vội vàng tiến lên quan tâm.

- Hết cách! Hết cách!

Lão Hoàng đế thở gấp một hơi, cao giọng nói:

- Hoa nguyên soái nghe chỉ.

Hoa Như Ngọc tâm trạng nghiêm nghị, quỳ một chân trên đất:

- Có mạt tướng.

Lão Hoàng đế nói:

- Hoa nguyên soái cầm binh có phương pháp, đối diện với cường địch ba phương, có thể lấy yếu thắng mạnh, toàn quân tiêu diệt, giường cao quân uy của Đại Yến, là tấm gương cho tam quân. Hơn nữa, có công giết địch ở Mộ Bình thành, tạo phúc một phương, đặc biệt tấn thăng làm Trấn quốc Đại Tướng quân, nhất thống hùng binh Đại Yến! Tướng lĩnh dưới cờ, ân công huân phong cấp thưởng! Nhìn theo Hoa tướng quân hùng phong tái khởi, giết địch lập công.

Lúc này, Hoa Như Ngọc tuy trong mắt không có nước, nhưng trong lòng lại nước tràn thành lụt.

Viên Trác Kiến sợ tới mức cả người run rẩy.

Cấp bậc của y là uy vũ làm kinh hãi cả quân nhưng vẫn thấp hơn so với trấn quốc Đại tướng quân một bậc, dưới tình huống trấn quốc Đại tướng quân thiếu thốn, Viên Trác Kiến là tướng lĩnh có quân hàm cao nhất.

Nhưng hiện giờ nếu Hoa Như Ngọc được phong làm Trấn quốc Đại tướng quân, quân hàm đã cao hơn một bậc so với mình, vậy quyền lực của mình còn có thể bảo đảm sao?

Viên Trác Kiến bất chấp tới cùng nói:

- Hoàng thượng, Hoa tướng quân còn trẻ, kinh nghiệm nhập ngũ nông cạn, kinh nghiệm tích lũy còn ít, thăng tiến như vậy, Thần…thần không phục.

- Ờ ? Ngươi không phục?

Trần Tiểu Cửu đi tới, nhìn chằm chằm Viên Trác Kiến, cười lạnh nói:

- Viên tướng quân kinh nghiệm dày dặn, lý lịch tinh sâu, lại thất bại thảm hại tới tè ra quần?

- Cái này…cái này…

Viên Trác Kiến ngượng ngùng nói:

- Là ta nhất thời không chu đáo.

- Nhất thời không chu đáo?

Trần Tiểu Cửu chỉ vào tinh binh ba bên đang bên ngoài sàn đấu, cười nói:

- Vừa rồi các sứ giả vẫn còn tinh binh, mời Viên tướng quân lập tức tác chiến, có vết xe đổ, có thể rửa sạch sự hổ thẹn lúc trước, cũng không cần dùng từ "không chu đáo" để qua loa tắc trách nữa?

- Cái này…cái này…

Viên Trác Kiến đâu ngờ Trần Tiểu Cửu sẽ gây tổn hại như vậy? Khiến y không biết ở nơi nào, tiến thoái không được?

- Viên tướng quân, ông do dự cái gì? Ông đi đi.

Trần Tiểu Cửu không ngừng thúc giục.

Lão Hoàng đế cũng căm tức vô cùng, cười lạnh nói:

- Viên tướng quân, Trần ái khanh cho khanh cơ hội, khanh tại sao không quý trọng? Khanh nhanh đi đi.

Nếu không phải lão Hoàng đế nghĩ tới đại cục triều đình, tâm ý giết Viên Trác Kiến cũng có, sao có thể để y thoải mái?

Lúc này, cho dù cho Viên Trác Kiến mười lá gan, y cũng không dám xuống sân tỉ thí, bỗng nhíu mi nói:

- Ai dà…Hoàng thượng, thần bỗng thấy đau đầu vô cùng, bệnh đau đầu lại tái phát rồi, Hoàng thượng, thần đứng không vững rồi…

Dứt lời, liền giả bệnh dựa vào ghế.

Văn võ toàn triều, đều không kìm nổi cười, Viên Trác Kiên có bệnh đau đầu, triều thần đều biết – nhưng phàm là khi gã gặp chỗ khó, bệnh đau đầu tất tái phát.

Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội tiến lên nói với lão Hoàng đế:

- Hoàng thượng, Viên tướng quân nghĩ tới là kinh hãi, cơ thể không khỏe, mới bị bệnh đau đầu, nếu đã như vậy, có phải Viên tướng quân cần nghỉ ngơi một thời gian, như vậy thể hiện được tấm lòng rộng lượng cùng trí tuệ của Hoàng thượng chăng? …

Lão Hoàng đế trong nháy mắt đã hiểu được tâm tư của Trần Tiểu Cửu, như vậy là thời cơ tốt làm suy yếu quân quyền của Viên Trác Kiến.

- Trần ái khanh lời nói có lý, Viên tướng quân sức khỏe không tốt, mang binh đánh giặc, sẽ lại bị tái phát bệnh tình, đây là trẫm sai lầm, đối xử với lão thần, Trẫm quyết không thể qua loa, cũng được! Trẫm chuẩn rồi, để Viên tướng quân dưỡng bệnh ba tháng! Trong ba tháng này, do Hoa tướng quân và Nhị hoàng tử nắm giữ quân vụ.

Viên Trác Kiến hối hận tới tận xương tủy, một việc giả bệnh này, quân quyền của mình cũng không còn nữa, ba tháng, ai biết trong ba tháng sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện ly kỳ gì.

Theo thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Nhị hoàng tử, Diệp Ngâm Phong, mình đâu còn có cơ hội trở lại nắm binh quyền nữa?

Thất sách! Thất sách.

Nhưng, bây giờ y không dám tỉnh nữa, như vậy Trần Tiểu Cửu sẽ buộc mình phải xuống sân tỷ thí, mình chết sẽ thảm hơn.

Rơi vào thế khó xử vô cùng, đành tiếp tục giả bệnh, tùy ý cho thân binh đỡ mình xuống, đợi sau này sẽ thương lượng đối sách với Tiêu thừa tướng.

Tiêu thừa tướng đâu cam tâm để binh quyền rơi vào tay người khác như vậy? Trầm ngâm rất lâu, mới nói:

- Hoàng thượng, kẻ dùng binh, là lợi khí của quốc gia, đạo làm tướng, phải thận trọng làm việc, Hoa Như Ngọc là nữ lưu, thăng tiến như vậy, chẳng phải có chút trái với lẽ thường sao?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Với số lượng mấy ngàn người, với binh tình có thể xem nhẹ thương vong, tiêu diệt toàn bộ quân địch tam phương, đây vốn chính là việc trái với lẽ thường, cho dù có lên chức, trước kỳ công như vậy, có gì không thể?

- Hoa tướng quân tuy là một nữ lưu, lại có tư thế oai hùng, với tư thế mềm yếu, làm giang sơn Đại Yến giơ cao lên. Tiêu thừa tướng ngài nếu có thể tìm ra một tướng quân dám trực diện tranh đấu cùng Hoa tướng quân, hơn nữa chiến thắng được Hoa tướng quân, ta sẽ thuận theo tâm ý của Tiêu thừa tướng.

Tiêu thừa tướng lập tức đứng đó: thấy dáng vẻ dũng mãnh của Hoa Như Ngọc, binh sĩ cả triều, ai dám đứng lên tranh đấu chứ?

Lão buồn bã thở dài, bước lui ra.

Một trận phong ba, với kết thúc chiến tích khiến người ta sợ hãi.

Toàn thắng của Hoa Như Ngọc, khiến sứ giả của bốn phương Đột Quyết, Uy quốc, tiểu Vương gia, An Nam quốc rung động, lại cũng không dám dậy lên tâm tư cậy khỏe bắt nạt yếu.

Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu trở về dịch quán, đều rầu rĩ không vui, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bọn họ bây giờ không phải là nói cái thứ vũ khí đen đen kia của Hoa Như Ngọc rút cuộc là thứ gì, sao có thể lợi hại như vậy?

Tạp Ba, Ngô Đồng đặc biệt cảm thấy sợ hãi.

Đột Quyết và Đại Yến luyện thành chinh chiến, hai năm đánh một trận nhỏ, ba năm đánh một trận lớn, chiến đấu mỗi năm đều là thắng nhiều bại ít.

Nhưng cục diện hiện giờ lại khiến Tạp Ba cảm thấy bất ổn.

Sự xuất hiện của thứ vũ khí thần bí này, gần như vận mệnh của chiến trường, có thể tưởng tượng, một khi sự xuất hiện của vũ khí thần bí này trong tay của quân binh biên cương, dùng nó để tấn công kỵ binh Đột Quyết, sẽ xuất hiện thương vong thê thảm thế nào? Đó sẽ là thương vong vạn kiếp bất phục.

Tạp Ba nghĩ tới đây, lại cũng không còn có tâm tư liên hợp với Ngô Đồng nam bắc giáp công nữa.

Lúc này, điều quan trọng nhất là ổn định Hoàng đế Đại Yến, nhất định không để Đại Yến nhân cơ hội mạo phạm biên cương Đột Quyết, cấp cho thiết kỵ Đột Quyết thời gian chuẩn bị.

Mà muốn ổn định Hoàng đế Đại Yến, gần như phải xuống tay từ Trần Tiểu Cửu, lão Hoàng đế gần như đối với Trần Tiểu Cửu là nói gì nghe đấy.

Tạp Ba cũng bất chấp tổn thương, để tham tướng mang theo hai con bảo mã hãn huyết trong quân đội, làm lễ vật, thẳng tiến tới phủ đệ Trần Tiểu Cửu.

Ngô Đồng vốn muốn bằng trận chiến này, ép hoàng đế Đại Yến đi vào khuôn khổ, lại có thể lấy được Thiên Vũ công chúa vào trong tay, còn có thể nhân cơ hội lừa bịp tống tiền đồ cưới, trở thành diệu kế một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng đâu ngờ chiến cuộc hoàn toàn đảo ngược so với sự tưởng tượng của mình.

Ngô Đồng vội đến độ mồ hôi đổ đầy đầu, không biết nên làm thế nào cho phải, trong tình thế cấp bách, theo thói quen thốt lên:

- Phòng tiên sinh đâu? Phòng tiên sinh ở đâu?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.