Chương trước
Chương sau
Chả trách trong lòng Tạp Ba cảm thấy kỳ lạ, đây đã vi phạm vào những kiến thức binh gia – đối chiến với thiết kỵ Đột Quyết, nếu không có kỵ binh, đơn thuần chỉ dựa vào đao kiếm, chỉ có phần phòng ngự, hoàn toàn không có khả năng tấn công, huống hồ, trong đội ngũ này, ngay cả trường thương thủ cũng không có.

Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu, Ngô Đồng đều cười lớn, đối thủ như vậy, không phải là dễ dàng có thể đánh cho tàn phế sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Khóe miệng Tạp Ba hiện ra một tia cười lạnh, nghĩ tới đao thương chặt lên, hẳn là sẽ máu chảy thành sông, tất nhiên có thể là một trận chiến, đàn áp khí thế của Đại Yến, sau này cướp đoạt đất đai ở biên cương, chẳng phải càng có thêm đối sách không cần e sợ sao?

Phòng Linh nhìn sự thần bí trong đội ngũ của Hoa Như Ngọc, vũ khí đen nhánh, trong lòng dậy lên một dự cảm không tốt – Tuy y không biết vũ khí này lợi hại thế nào, nhưng y biết rõ, Trần Tiểu Cửu không phải là một tên ngốc, hắn sắp xếp như vậy, tất có huyền cơ, nếu tùy tiện xông lên, chẳng phải sẽ trúng bẫy của Trần Tiểu Cửu sao?

Suy nghĩ rất lâu, Phòng Linh lại nói với Ngô Đồng:

- Tiểu Vương gia, sự việc khác thường chúng ta nên cẩn thận, Trần Tiểu Cửu giảo hoạt gian trá, không thể không phòng.

Ngô Đồng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Phòng Linh một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ta có thể tin lời nói của một mưu sĩ xưng huynh gọi đệ với Trần Tiểu Cửu sao? Nếu Trần Tiểu Cửu thật sự lợi hại, vừa rồi đã tiến lên, hà tất cần Viên Trác Kiến xuất ngựa, chút nhãn lực này, ngươi cũng không nhìn ra, còn muốn bổn tiểu Vương tin vào lời gièm pha của ngươi. Còn không mau lui xuống.

Phòng Linh nổi trận lôi đình, cũng tức giận trong lòng, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ nói:

- Thằng nhóc khó dạy.

Quay người, phất tay áo lui về phía sau.

- Ta, không ngờ dám gọi ta là thằng nhóc…

Ngô Đồng cũng nổi giận, hét lớn nói với Thạch Đầu Trù:

- Thạch tham nghị, lập tức mật báo cho gia phụ, bẩm bảo lại tất cả những hành vi của Phòng Linh cho Phụ vương, đặc biệt là câu nói " thằng nhóc" cuối cùng này quyết không được quên, một cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ qua cho Phòng Linh.

- Tuân mệnh tiêu Vương, mật báo này phát đi, nhất định sẽ tịch thu tài sản của tên Phòng Linh.

Thạch Đầu Trù âm trầm cười – chỉ cần loại bỏ được Phòng Linh, mình có thể trở thành mưu sĩ đầu tiên bên cạnh tiểu Vương gia, chỉ cần tiểu Vương gia thừa kế Vương vị, mình chẳng phải có thể làm một Tể tướng sao?

Hoa Như Ngọc bày ra trận địa tầm thường vô cùng, khiến văn võ bá quan kinh ngạc không hiểu.

Đám lão già này tuy hành quân đánh giặc không biết, nhưng lại thuộc làu binh pháp, lý luận suông đó là tinh diệu tuyệt luân, thuận tiện khua môi múa mép.

Quần thần xì xào bàn tán, ngay cả lão Hoàng đế cũng khó hiểu đối với việc này, liền nghiêng đầu hỏi Trần Tiểu Cửu:

- Trần ái khanh, cái này của khanh…Trẫm không hiểu.

Trần Tiểu Cửu cười chỉ vào tiểu Bạch công tử bên cạnh, bỡn cợt nói:

- Thần cũng không hiểu, Hoàng thượng có thể hỏi Tiểu Bạch công tử à, đây là ý của Bạch công tử.

Lão Hoàng đế quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của tiểu Bạch công tử, thở dài nói:

- Trẫm hồ đồ rồi.

Tiêu thừa tướng thấy Hoa Như Ngọc bày ra trận hình này, tảng đá bị ép trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống – lão sợ Hoa Như Ngọc giành thắng lợi, đó chẳng phải là nói rõ sự nhu nhược cùng cực của Viên Trác Kiên, mà Viên Trác Kiến lại là do mình tiến cử, ít nhất "dùng người không đúng", tội danh này khó mà tránh được.

Viên Trác Kiến mặt trắng bệch, không ngừng lau mồ hôi trên trán, sợ bị Hoàng thượng chém đầu.

Khi y thấy Hoa Như Ngọc bày ra trận hình này, trong lòng mừng như điên.

Đây coi như là phá trận đi, thiết kỵ của Đột Quyết xông vào, chỉ cần một hiệp, đội ngũ này sẽ tán loạn, còn đánh cái rắm gì nữa.

Chỉ cần Hoa Như Ngọc thua rồi, thì tiểu Bạch công tử cũng thua.

Tiểu Bạch công tử là con trai của Hoàng thượng, lão Hoàng đế sẽ không trách tội, vậy Viên Trác Kiến ta, ông lấy ta ra không phải cũng không có cách nào sao.

Tiểu Bạch công tử nghe thấy tiếng bàn tán xì xào của quần thần, trong lòng tức giận, ghé mắt, ánh mắt lạnh lùng quét qua người bọn họ, xung quanh lập tức lạnh ngắt như tờ.

Lão Hoàng đế lắc đầu cười khổ, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Đứa con trai này của ta à, còn uy nghiêm hơn ta, đáng tiếc nó không muốn làm hoàng đế, danh không chính, ngôn không thuận.

Tạp Ba có kinh nghiệm lâu trên sa trường, cũng sợ Hoa Như Ngọc thầm giấu cơ quan đặc thù gì đó.

Y suy tính một lát, lựa chọn lại năm trăm thiết kỵ, năm trăm trường thương, năm trăm đao thủ, tổ chức thành một hệ thống công thủ hùng mạnh, trận địa sẵn sàng, cho dù Hoa Như Ngọc chỉ có một ngàn người.

Hai bên chiếm một mặt giáo trường, trong lúc đó, trống trận vang lên, tù và kêu lên, từng trận sát khí lan tràn.

Lão Hoàng đế lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, bỗng đứng lên, nhìn chằm chằm vào giáo trường, thành bại hay không, đều ở đó.

Tạp Ba lặng lẽ chờ, cũng chưa thấy Hoa Như Ngọc bày ra trận thế gì, giơ mã tấu lên, hét:

- Xông lên các huynh đệ giết cho ta, giết hết.

Bụi cát tung bay, khói tứ phương, năm trăm thiết kỵ mang theo khí thế gào thét như sét đánh, giết thẳng về phía một ngàn binh lính.

Mà Hoa Như Ngọc lại không hề có chút phản ứng nào, không có bất cứ sự biến hóa đặc thù nào, lẳng lặng chờ đợi.

- Được, hóa ra là muốn đánh nhau.

Trong lòng Tạp Ba vui mừng, thiết kỵ Đột Quyết mạnh mẽ đâm tới, tuyệt không phải là hư danh.

Bây giờ quân địch ngay cả trường thương cũng không hề có, vậy mình còn sợ gì cũng không cần thay đổi trận địa nữa, chỉ cần xông lên, hổ lao vào cừu, sức sát thương vô cùng lớn.

Tạp Ba vung mã tấu lên, mang theo năm trăm thiết kỵ, tựa như kiếm sắc xuyên thẳng vào tâm phúc quân địch.

Bình Xuyên Kỷ Phu và Ngô Đồng cũng ở phía sau, thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng vui sướng vô cùng.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc toát lên vầng sáng khát máu, tính toán kỹ khoảng cách giữa Tạp Ba và quân đội của mình.

Một trăm trượng…

Năm mươi trượng…

Ba mươi trượng…

Hoa Như Ngọc vung tay, hét lớn một tiếng:

- Chuẩn bị.

Xoạt…………

Một thứ thanh âm đều đều vang lên, năm trăm cây súng kíp, đồng loạt giơ lên, nhắm thẳng vào khí thế của năm trăm thiết kỵ

Súng kíp phân ra thành hai hàng, hàng trước ngồi, hàng sau đứng thẳng, mỗi hàng năm mươi người, tổng cộng mười hàng thay nhau.

Tạp Ba vừa nhìn thấy họng súng đen nhanh, trong lòng có dự cảm không ổn, nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn, vẫn hung hãn xông lên.

Hai mươi trượng…

Mười bảy trượng…

Trong con ngươi xinh đẹp của Hoa Như Ngọc hiện ra vẻ cuồng nhiệt, cánh tay vung lên, hét lớn:

- Các huynh đệ thay nhau bắn, không được sợ.

Đoàng…

Theo một tiếng ra lệnh của Hoa Như Ngọc, hai hàng súng kíp ở phía trước liền bóp cò, họng súng đen nhanh phát ra lửa và khói đặc sệt, tiếng vang đinh tai nhức óc giống như là sấm sét nổ trên mặt đất bẳng phẳng, chấn động tim gan.

Theo ngọn lửa và khói đặc, từng cỗ hòa với cát chảy, hỏa dược của đạn mang theo sự tấn công rất lớn, tiến thẳng về phía năm trăm thiết kỵ.

Trần Tiểu Cửu vẫn đang chú ý tới thế cục của chiến trường, sợ kế hoạch này có sơ hở gì, trong nháy mắt khi súng kíp bắn ra, hắn cuối cùng cũng biết được thắng lợi ngay trong tầm mắt.

Loại súng kíp thô bạo này bắn khá gần, chỉ có khoảng cách có hiệu quả là năm mươi mét, vả lại mục tiêu không chuẩn, rất có thể bị tán loạn.

Nhưng khuyết điểm tán loạn của loại súng kíp này trên chiến trường lại biến thành ưu điểm, tập trung bắn ra như vậy, sẽ trở thành sự công kích khác biệt trên một diện tích lớn, bất luận là phạm phải dũng khí thế nào, cũng không tránh nổi sự công kích dày đặc của thiên la địa võng.

Đoàng….

Trong nháy mắt hai hàng súng bắn ra ngọn lửa, hai hàng thiết kỵ nghênh diện của Đột Quyết không có một ngoại lệ nào cứ rên rỉ, ngã xuống, đạn bay nhanh bắn vào đầu ngựa, mắt ngựa, bụng ngựa, chân ngựa, gần như không có chỗ nào hoàn hảo.

Kỵ binh cũng bị đạn tản mạn bắn ra làm cho thương tích, trên mặt đầy đá, có cái trán bị đánh vỡ, chết oan uổng, có người mắt bị mù, có người ngực bị đá đập vào, trong nháy mắt không còn hô hấp.

Nhất thời, người ngã ngựa đổ, kêu rên khắp trốn, loạn thành một đoàn.

Quần thần sợ ngây ra, con mẹ nó rút cuộc là cái đồ gì không ngờ lợi hại như vậy.

Lão Hoàng đế lần đầu tiên nhìn thấy thế công kích mạnh mẽ như vậy, kích động tới lệ lưng tròng, nắm tay rất nhanh, cắn răng nói:

- Hay hay, đánh rất hay.

Tiêu thừa tướng và Viên Trác Kiến nhìn nhau, đều dự cảm được tình cảnh không ổn.

Hoa Như Ngọc không hề bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc, cánh tay giơ lên, chỉ huy trật tự của đội súng, công kích vô cùng chặt chẽ, không hề cho thiết kỵ Đột Quyết chút cơ hội thở dốc nào.

Tạp Ba đâu ngờ vũ khí đen kia lợi lợi hại như vậy.

Trong nháy mắt khi súng kíp vang lên, ngựa của y bị trúng đạn, y cũng bị gãy xương mũi, ngã ngựa, nguy hiểm, mà vẫn hô lớn:

- Lui lại, toàn bộ lui lại.

Nhưng kỵ binh xông lên tốc độ đâu thể lui lại phía sau, huống hồ trường thương và trường đao đều theo sát phía sau, muốn rút cũng rút không ra.

Ba lớp sóng, sau khi ba trăm lượt súng phát ra, năm trăm thiết kỵ đã hoàn toàn bị diệt vong.

Không có một con ngựa nào có thể đứng dậy, không có một kỵ binh nào có thể không hề bị tổn thương gì, trên người vỡ nát, không chết đã là may mắn.

Sau khi kỵ binh ngã xuống, Ngô Đồng cầm trường thương ngồi bên thủ lĩnh tham tướng Hồng Quân, lộ ra phía trước, y sợ tới mặt như màu đất, vẫy binh lính tản ra hai bên, muốn đào ngũ.

Hoa Như Ngọc vung tay, hai hàng súng kíp theo thứ tự công kích tới.

Đoàng đoàng… từng đợt âm thanh kinh thiên động địa, đem tham tướng hồng quân thành từng mảnh nhỏ, chết không toàn thây.

Năm trăm trường thương, năm trăm trường đao đều bị súng kíp đánh cho tan tác, lăn lộn khắp nơi, mờ mịt khó hiểu.

Bình Xuyên Kỷ Phu cũng trà trộn trong đó, trán đổ máu.

Năm trăm súng kíp toàn bộ bắn xong, Hoa Như Ngọc giơ cao đao thép, hét nói:

- Các huynh đệ, xông lên cho ta, không để một ai sống sót.

Hoa Như Ngọc trong mắt khát máu, giống như một con báo cái, mang theo Từ Hạt Tử, Hắc Sơn, La Đồng và hai trăm năm mươi tinh anh, giống như kiếm sắc tiến thẳng.

Tổ Anh Mộc do Anh Mộc cầm đầu, dẫn 250 huynh đệ tạo thành trận hình kiếm sắc, dũng mãnh xông lên liều chết.

Hai cái "kiếm sắc" này hoàn toàn không có ý hạ thủ lưu tình, không quản là chết, sống, trọng thương, quyết không buông tha.

Giơ tay chém xuống, đầu người rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ sàn đấu, mùi máu tanh tràn ngập,

Bình Xuyên Kỷ Phu bị trói bên trong trường đao, miệng mũi đều phun huyết. Mắt nhìn đại quân người ngựa của Hoa Như Ngọc giết tới, không lưu một người sống, trong lòng sợ hãi, giơ tay chém xuống, giết chết võ sĩ bên cạnh mình, bay lên, giẫm vào vai võ sĩ, bay ra khỏi vòng tròn, ngửa mặt lên trời kêu than.

Tạp Ba cực kỳ hung tàn, tuy thân bị trọng thương, vẫn kêu kỵ binh thấy chết không sờn giết địch.

- Con bà nó, chết không hối cải.

Quân đoàn Anh Mộc xông lên liều chết, trong lòng tuy biết không thể giết chết đám người này, nhưng vẫn không muốn buông tha thằng nhãi này.

Năm người Anh Mộc vây quanh Tạp Ba, binh khí trong tay giáng xuống.

Bụp…

Năm người tản ra bốn phía, lại giết về phía quân địch.

Lại nhìn Tạp Ba, hai chân đã gãy, đứng cũng không nổi nữa rồi…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.