Chương trước
Chương sau
Chính lúc này, liền nghe được ầm ầm một trận tiếng vó ngựa. Tả hiền vương Tạp Ba của Đột Quyết mang theo ba nghìn thiết kỵ, khí thế như cầu vồng vọt vào sàn đấu võ.

Bọn chúng cả người giáp trụ, sát khí mười phần, nhìn vào rất có uy thế.

Tuy rằng đội ngũ không chỉnh, nhìn tựa như toán loạn, nhưng cỗ khí thế không sợ hãi này lại khiến cho con người rung động. Loại cảm giác giống như bị sói đói nhìn chăm chó khó chịu vô cùng.

Văn võ cả triều, mắt nhìn chằm chằm, tất cả đều biến sắc: đây là thiết kỵ Đột Quyết trong truyền thuyết sao?

Lão Hoàng đế ho khan vài tiếng nặng nề, trong lòng bàn tay đổ ra một trận mồ hôi lạnh – Trần Tiểu Cửu ơi, ngươi nhất định phải chịu được, không được dối gạt trẫm!

Hoa Như Ngọc nhìn đám thiết kỵ của Đột Quyết xông tới, trong mắt không chỉ không có kinh hoảng, ngược lại còn hiện lên thần sắc hưng phấn.

- Hoa muội, giả như đổi lại trước kia, nàng chống lại đội ngũ trước mắt, phần thắng nắm được bao nhiêu?

Trần Tiểu Cửu truy vấn.

Hoa Như Ngọc suy nghĩ một chút:

- Năm mươi năm mươi! Đội ngũ này xem như tinh anh của thiết kỵ Đột Quyết rồi, kỵ binh bình thường, thật sự không có được sát khí mạnh như vậy. Thiết Giáp doanh của chúng ta có năm trăm huynh đệ Hỗ gia trại, tự nhiên có thể đấu địch. Chỉ có điều thương vong sẽ tương đối thê thảm và nghiêm trọng!

Trần Tiểu Cửu gật đầu, cười nói:

- Tuy nhiên hiện tại có thể không giống với trước kia, có loại vũ khí đặc biệt này, đánh bại bọn chúng xem như việc trong lòng bàn tay. Ah… Hoa muội, các huynh đệ đã chuẩn bị xong chưa?

Hoa Như Ngọc nắm chặt bàn tay, dứt khoát nói:

- Đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ giết giặc!

Trong tích tắc khi quân thiết kỵ Đột Quyết đi vào, Viên Trác Kiến liền sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần. Y tuy rằng giáo huấn binh tồi, nhưng ánh mắt đương nhiên vẫn phải có.

Y liếc mắt một cái liền nhận ra đội ngũ này rõ ràng là thiết kỵ tinh nhuệ trong những tinh nhuệ của Đột Quyết! Đó là đội quân đã được tôi luyện trong núi thây biển máu, làm sao có thể địch nổi bọn chúng?

Không chỉ có Viên Trác Kiến sợ hãi, đám tinh binh y mang đến cũng bị dọa đến thất sắc ảm đạm, đầu ngẩng cao cũng từ từ bị buông xuống, không dám đối diện cùng đám thiết kỵ Đột Quyết.

Đổng tham tướng chạy đến vẻ mặt đau khổ nói:

- Viên tướng quân, việc lớn không tốt! Đội quân này rất lợi hại, chúng ta hay là rút lui đi.

- Rút lui cái rắm ! Ngươi dám lui ra sau, ta liền thi hành quân pháp, chém đầu ngươi.

Viên Trác Kiến tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cũng biết một khi mình lui, đứng trước mặt đủ loại bá quan văn võ, bất kể thể nào cũng nói không được, đành phải cắn răng cất bước.

Chỉ trong chốc lát, hai nghìn bộ binh của Định Nam Vương cũng đều nhịp tiến vào, trường thương nhất sắc, tinh thần chấn hưng, chiến lực tự nhiên không kém.

Bình Xuyên Kỷ Phu dẫn theo một ngàn võ sĩ, lặng yên không một tiếng động từ phía sau tới. Bọn chúng không có sát khí, không có âm thanh, tựa như một đám âm hồn bất động, lẳng lặng đứng trong giáo trường, nếu ở trong ban đêm hắc ám, quả thật ít phát hiện được hành tung của bọn chúng.

Trong mắt, trong lòng Trần Tiểu Cửu cũng ước chừng hiểu được trang bị của đám người Ngô Đồng!

Bọn họ lấy thiết kỵ Đột Quyết làm quân xung phong, nhiễu loạn trận hình, lấy trường thương tinh nhuệ sắc bén của Ngô Đồng kết trận, tầng tầng đẩy mạnh, mà đám võ sĩ linh động này chính là tùy thời trộm giết!

Cuối cùng, Nguyễn Lương mới mang theo năm trăm tay đao vô tinh tiến vào, gã đã quyết định, tuyệt không tham dự vào cuộc giác đấu đó. Cuối cùng ai là người thắng, vậy liền đầu phục người đó. Trò chơi này, nhất định chính mình không có quyền lợi tham dự.

Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu đi lên phía trước, Tạp Ba hướng Viên Trác Kiến nói:

- Viên tướng quân, tôi nghe được ngài dụng binh phi phàm, chiến thuật quỷ dị, vì để thể hiện tính chiến đấu công bằng, chúng ta dùng đao thật thương thật diễn luyện được chứ? Đương nhiên, mã đao của chúng ta được bọc đầu, đầu trường thương cũng được bọc lại, tuyệt đối sẽ không gây ra tai nạn chết người, ha ha… Như vậy chẳng phải sẽ tổn thương tới tình cảm sao? Ha ha… Viên tướng quân, ngài rốt cuộc dám hay không?

Hoa Như Ngọc vừa nghe, sắc mặt thay đổi, hướng Trần Tiểu Cửu nói:

- Tạp Ba lại dùng đao thật thương thật để đánh, đây rõ ràng là muốn tạo ra huyết án, lạm sát người vô tội! Bằng không … Chúng ta lên trước đi.

- Ta biết nàng đau lòng cho những binh sĩ kia!

Trần Tiểu Cửu cầm lấy tay của Hoa Như Ngọc, rành rọt từng chữ nói: Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

- Nếu không để Viên Trác Kiến mất mặt xấu hổ, khiến y chuốc lấy tiếng nhục làm sụp đổ hình tượng bấy lâu, đâu có cơ hội khiến cho lũ sâu mọt này biến khỏi triều đình? Lại lấy đâu có được cơ hội như vậy cho nàng?

Hoa Như Ngọc suy nghĩ một chút, cắn môi, cuối cùng cũng không rút khỏi tay của Tiểu Cửu.

Viên Trác Kiến đâm lao phải theo lao, trong lòng đem Trần Tiểu Cửu mắng cho gần chết, nhưng vẫn phải nén chịu sợ hãi, cứng rắn, mạnh mồm nói:

- Có gì không dám? Huynh đệ của ta lên núi đao, xuống biển lửa, cái chết không sợ thì sợ gì đồ dã man các ngươi?

Y tuy rằng khiếp đảm, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha cho kẻ khác.

Tạp Ba cười ha hả:

- Viên tướng quân quả là khí phách, năm trăm thiết kỵ bên ta, năm trăm tay trường thương, năm trăm đao thủ, Viên tướng quân chọn bao nhiêu người, xin tùy ý! Ai đến cũng không cự tuyệt.

Nói dứt lời, thúc ngựa về đội, bày ra trận thế chờ đợi. Thế trận đằng đằng sát khí, thực khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Viên Trác Kiến hiển nhiên không dám khinh địch, y chọn một ngàn kỵ binh, một ngàn bộ binh, bày ra trận thế, do Đổng tham tướng chỉ huy chính diện chống chọi.

Hai phe chuẩn bị đã tốt, cách một trăm trượng, trợn mắt nhìn nhau!

Trong lúc đó, trống trận vang lên, kèm thổi bay tới.

- Xông lên!

Tạp Ba hét lớn một tiếng, đánh ngựa giơ roi, dao bầu vung cao, xung phong ở phía trước, năm trăm thiết kỵ liền đó theo sát sau lưng.

Rút dây động rừng, Ngô Đồng suất lĩnh năm trăm tay trường thương, Bình Xuyên Kỷ PHu mang theo năm trăm võ sĩ, một tả một hữu, cùng hỗ trợ giết ra.

Đổng tham tướng nhìn Tạp Ba dẫn theo kỵ binh giết đến, mà kỵ binh của mình so với thiết kỵ Đột Quyết dường như kém hơn rất nhiều, không dám cứng rắn đối đầu.

Đổng tham tướng quơ quơ lệnh kỳ, kỵ binh rẽ ra một con đường, đem một ngàn tay trường thương đặt ngay trước mặt, hình thành thế trận thương trường dựng thẳng, nghiêm trận đương đầu.

Tạp Ba đột nhiên dẫn theo dừng cách quân trường thương 10 trượng, võ sĩ của Bình Xuyên Kỷ Phu và trường thương thủ của Ngô Đồng từ hai bên vu hồi đánh ra, đón lấy đám trường thương thủ của Đổng tham tướng. Song phương kịch liệt giao chiến, tiếng kêu bi thương vang lên động trời, liên hồi không dứt.

Tuy rằng binh khí đều được bọc kín, nhưng thiết khí đập trên người, kết cục cũng là đứt gân gãy cổ, đập lên đỉnh đầu ắt sẽ mất mạng.

Văn võ bá quan nhìn xem hết hồn, trên trạn đổ ra trận trận mồ hôi, đây thật sự là liều mạng mà!

Lúc đầu, đám trường thương thủ của Đổng tham tướng còn có thể chống chọi, nhưng võ sĩ của Bình Xuyên Kỷ Phu đều là hạng võ công cao cường, vết đao liếm huyết, linh động dị thường. Vài đợt thế công trải xuống, liền đem đám trường thương thủ của Đổng tham tướng đánh cho gào khóc thảm thiết, không ngừng lui về phía sau.

Lão Hoàng đế đứng trên đài cao, híp mắt, cẩn thận đánh giá thế cục trận đấu, trong lòng lúc này thực lo lắng cho đám binh lính Đại Yến.

Tạp Ba giành được chiến tích, thổi lên hồi kèn tiến công, năm trăm binh lính chia làm hai đường, phân biệt trái phải xuyên vào, dán theo đường biên, mượn sức ngựa một vòng lại một vòng tấn công lại đây, một đầu đao phấn chấn, cũng không quản binh lính Đại Yến còn sống hay đã chết.

Kỵ binh từng đợt xông lại, mã tấu vung lên liền có từng đợt binh lính ngã xuống không dậy nổi, có người bị trọng thương, có người ngã xuống đất liền bị chiến mã giẫm lên làm tổn thương, quyện thành một mớ rối như tơ.

Mà kỵ binh của Đổng tham tướng lại bị chính bộ binh của mình vây thành một vòng chắc chắn, không có cách nào lao ra – kỵ binh nếu không có tốc độ, vậy liền đánh mất phần lớn sức chiến đấu, còn không linh hoạt bằng bộ binh.

Đổng tham tướng nhìn binh lính từng dãy bị đánh ngã, lửa giận trong lòng bốc lên, không còn sợ hãi, thúc ngựa xông lên, liên hợp với vài tên kỵ binh của mình, thẳng hướng Tạp Ba xông đến, ý đồ bắt giặc trước tiên bắt vua.

- Đến thật tốt!

Tạp Ba thét lớn, thấy trường thương của Đổng tham tướng đâm tới, liền thúc ngựa tiến lên, lăng không đánh xuống.

Rắc rắc một tiếng, cán thương gãy làm đôi.

Tạp Ba trở tay đao, sống đao chém vào lương Đổng tham tướng, lập tức gã phun ra một búng máu, từ trên ngựa ngã xuống.

- Trói lại!

Tạp Ba cười ha hả, quơ quơ đao, tùy ý xung phong liều chết.

Viên Trác Kiến làm sao nghĩ tới Đổng tham tướng cứ như vậy bị bắt? Khiến người ta rơi vào tình trạng thật mất mặt, cuộc chiến này đã không còn cách nào đánh tiếp!

Nhìn đám lính ôm đầu trốn chui trốn lủi bộ dạng thật thê thảm, nghe tiếng bọn chúng kêu rên khóc lóc, cũng không cần nhiều hơn nữa, vội vàng gõ kẻng thu binh.

Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu, Ngô Đồng nhìn đám tinh binh Đại Yến chạy trối chết, không kìm nổi bật cười ha hả, bộ dạng thật kiêu ngạo, hận không thể làm cho bọn chúng mở miệng to hơn được nữa.

- Hừ! Hạng người vô dụng!

Lão Hoàng đế sắc mặt xanh mét, xoay người căm tức nhìn Tiêu thừa tướng, lạnh lùng nói:

- Tiêu thừa tướng, đây là Đại nguyên soái ngươi đề cử cho ta sao? Ngươi chẳng phải thường nói Viên Trác Kiến trí dũng nhiều mặt, dụng binh có phương pháp, chẳng lẽ đây là dụng binh có phương pháp sao?

- Hoàng thượng! Thần… thần nhất thời xem xét không chu đáo, tiến cử người sai, kính xin Hoàng thượng bớt giận!

Tiêu thừa tướng cúi đầu, trộm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của hắn – thằng nhãi này, hóa ra âm mưu trên đầu ta!

Tạp Ba đem Đổng tham tướng ném trước ngựa, kiêu ngạo hướng lão Hoàng đế trên đài cao nói:

- Hoàng đế bệ hạ Đại Yến, Đột Quyết chúng ta lễ tiết tôn trọng kẻ mạnh, xem ra, nguyện vọng của ngài muốn chúng ta hướng ngài quỳ lạy, cuối cùng cũng đành thất bại. Vậy phải làm sao mới tốt đây?

Ngô Đồng cũng hưng phấn hai mắt tỏa sáng, đắc ý nói:

- Hoàng thượng, thần đây muốn đi bái kiến Thiên Vũ công chúa, đến lâu như vậy, thần còn chưa cùng Thiên Vũ công chúa gặp mặt một lần, sao đúng với đạo đãi khách? Nghĩ đến cha thật sẽ không hài lòng vậy.

Bình Xuyên Kỷ Phu cũng bày ra vẻ mặt cười lạnh.

Chỉ có Nguyễn Lương trong lòng không ngừng cười khổ - ai! Suy nghĩ cả nửa ngày, chính mình vẫn muốn lần nữa đầu nhập vào quân Định Nam Vương, đây cũng là đi nhầm một nước cờ, ta thật hận!

Đương khi đám người Tạp Ba kiêu ngạo, liền nhìn thấy tiểu Bạch công tử, Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu ba người cưỡi ngựa chạy tới trước mặt Tạp Ba.

- Thế nào? Trần đại nhân, ngài còn chưa phục sao?

Tạp Ba chỉ vào Đổng tham tướng chật vật ngã trước ngựa, cười nói:

- Ngài xem, gã cũng thật không khí phách.

Trần Tiểu Cửu nhìn Tạp Ba cười cười:

- Tả hiền vương, chúng ta lại tỉ thí một trận được không? Ta cảm thấy không phải chiến lực chúng ta không được, mà vì quy củ tấn công của chúng ta bó buộc, chúng ta không đành lòng chém thương tổn các ngươi, mà các ngươi đối với chúng ta lại hạ tử thủ, đây hoàn toàn không công bằng.

- Cái gì? Lại tỷ thí một trận?

Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu, Ngô Đồng cùng nhìn nhau, không kìm nổi bật cười ha hả.

- Tả hiền vương cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi không dám sao?

Trần Tiểu Cửu lạnh nhạt nói.

- Ta không dám? Chuyện đùa?

Tạp Ba cố nén ý cười, ngoan độc nói:

- Nghe ý của Trần đại nhân, lại muốn xóa bỏ quy củ, dùng binh đao thật như trước giờ?

Hoa Như Ngọc kiên quyết nói:

- Đúng là ý này, bằng không chẳng phải bị đám các người man rợ không tuân theo quy củ chiếm hết tiện nghi sao?

- Được! Vậy chúng ta lại đánh một trận, đã chết người cũng đừng trách Tạp Bat a xuống tay âm độc.

Tạp Ba lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Như Ngọc, mang theo hàng ngũ, trùng trùng điệp điệp tiến về cuối thao trường.

- Hoa muội, toàn bộ nhờ vào nàng…

Trần Tiểu Cửu nhìn Hoa Như Ngọc dặn dò:

- Cũng, đừng bị thương, ta rất đau lòng.

- Còn không mau cút đi, buồn nôn chết người!

Hoa Như Ngọc đôi mắt lưu ba quyến rũ, vượt qua Tiểu Cửu liếc mắt một cái, nhưng trong lòng tràn đầy ấm áp.

Nàng huýt một tiếng sáo!

Phần phật….

Tiếng kêu vang lên một hồi, từ cửa Đông thao trường nhanh chóng truyền đến. Từ Hạt Tử, Hắc Sơn, quân đoàn Anh Mộc từng nhóm hiên ngang rõ ràng…

Từ Hạt Tử mang theo đội quân năm trăm người, quân đoàn Anh Mộc dẫn theo năm trăm người, tổng cộng có một ngàn người, không có kỵ binh!

Bọn họ hoặc đao hoặc thương hoặc kiếm, còn có một loại vũ khí không biết tên đen nhánh giống như gậy, thoạt nhìn hết sức thần bí.

Đội ngũ này trải qua trăm trận chiến, tuy rằng không cười không nói, sắc mặt thản nhiên nhưng mơ hồ có một cỗ khát máu điên cuồng.

Tạp Ba nhìn vào trong mắt, trong lòng cả kinh – đây mới thực sự là đội quân có thể ra trận!

Chỉ có điều ... Tại sao không thấy kỵ binh đâu ? Thật sự kỳ quái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.