Chương trước
Chương sau
Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu vừa nghe, không khỏi mừng thầm nhướng mày – Bọn họ nguyên bản định cho triều đình Đại Yến nếm thử chút lợi hại, chỉ có điều bất hạnh thay chưa kịp có cơ hội thì Trần Tiểu Cửu đã ném đá xuống giếng, ngược lại cho bọn họ cơ hội nếm thử một cuộc trình diễn thiết quyền.

Ngay cả Nguyễn Lương của An Nam, tựa hồ đối với cuộc tỉ thí này cũng tràn đầy chờ mong.

Ngô Đồng, Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu, Nguyễn Lương đều có tư tâm.

Ngô Đồng đương nhiên muốn cưới được Thiên Vũ công chúa là vợ đẹp như tiên, cũng muốn nhân cơ hội từ Đại Yến vớt chút tiền bảo vật, dùng để chứng tỏ sự cường đại của mình.

Mà những chỗ tốt này cần chút sức mạnh cường hãn để đổi lại, Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu chính là chó săn làm ma giúp hổ.

Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu tâm tư của hai gã cùng đại đồng tiểu dị, đơn giản chính là muốn mượn cơ hội Ngô Đồng đón dâu, lôi kéo đối phương, lôi kéo Định Nam Vowng, dùng điều này đạt được ba phương nam, trung bắc giáp công Đại Yến, khiến Đại Yến phải ngoan ngoãn phục tùng, nhân cơ hội đạt được mục đích chiếm lấy đất đai của Đại Yến.

Nguyễn Lương so với bọn họ đơn thuần hơn rất nhiều. Ông ta chỉ là cây cỏ đầu tường, ai mạnh ông ta liền đầu phục người đó – Bất kể là ai trong trận đánh này chiến thắng, tự nhiên sẽ nhận được sự thần phục của Nguyễn Lương.

Ngô Đồng nhìn biểu cảm thanh nhàn của Trần Tiểu Cửu, vội hỏi:

- Trần đại nhân, lời của ngài có thể đại biểu cho triều đình Đại Yến, thay mặt cho Hoàng thượng sao?

Lão Hoàng đế hừ lớn một tiếng:

- Trần đại nhân là phụ thần Nội Các, là Thượng thư Lễ bộ, là Giam chính nội khố, là Văn Khúc Tinh quân lâm phàn, là sứ giả khâm định của trẫm. Lời hắn nói đương nhiên là đại biểu cho triều đình Đại Yến, việc này không có bất luận điều gì đáng để nghi ngờ.

Ngô Đồng hưng phấn dậm chân, đuôi lông mày tràn đầy vui mừng, cất cao giọng nói: Text được lấy tại truyentop.net

- Trần đại nhân, cuộc tỷ thí này chỉ có hai phe gia nhập, đó có ý tứ gì! Ai cũng như chúng ta tứ phương cùng nhau tham gia, thi đấu một trận hữu nghị đi? Như vậy cũng là cơ hội xúc tiếp giao lưu cùng nhau! Ngài xem…

- Như thế rất tốt!

Trần Tiểu Cửu một lời liền đáp ứng.

Ha ha…. Tên khốn kiếp này không hiểu binh pháp, chúng ta bốn đánh một, ngươi còn có thể giữ được mạng chăng? Ngô Đồng mừng rỡ nói:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Trần đại nhân cũng không nên hối hận.

- Hối hận? Các ngươi là đang nói đùa sao?

Trần Tiểu Cửu cười cười, kéo Viên Trác Kiến đang đứng sợ hãi trong hàng ngũ ở phía sau đi lên, kiêu ngạo nói:

- Viên tướng quân dụng binh nhập thần, chiến thuật biến đổi, đương thời đều không có đối thủ, sao có thể lo ngại hối hận? Ngài nói có đúng không, Viên tướng quân?

Cái gì?

Viên Trác Kiến vốn sắc mặt xám trắng, trải qua lời khen ngợi của Trần Tiểu Cửu, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh mét, bất động lại biến thành màu đen. Nét mặt qua vô số lần biến đổi, rốt cuộc là màu gì, tự mình cũng không rõ ràng.

Trần Tiểu Cửu, ngươi thằng nhãi này dám âm mưu hãm hại ta? Văn võ bá quan cả triều đình người nào không biết bản lãnh của ta? Ngươi con mẹ nó bừa bãi nịnh bợ cái rắm!

Hơn nữa, chính là ngươi tự tiện đáp ứng đọ sức cũng người ta, tại sao lại nhường ta chịu tiếng xấu chứ?

Viên Trác Kiến trong lòng lạnh lẽo, nhưng việc đến nước này sao dám từ chối? Vậy còn không phải bị lão Hoàng đế lập tức chém đầu ư? Nén chịu hoảng hốt, y kiên cường nói:

- Trần đại nhân quá khen, tuy nhiên… sự việc trên đại thể cả triều văn võ đều biết…

Tạp Ba trong tiếng cười mang theo chút trào phúng, hướng Viên Trác Kiến nói:

- Viên tướng quân quả nhiên là nam tử hán, núi cao biển lửa cũng dám nhảy, thật khiến người ta khâm phục.

Ngô Đồng mừng rỡ vỗ tay tán thưởng, cười nói:

- Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, vậy mời Thiên Vũ công chúa ra gặp mặt, sau đó liền bàn chuyện quân binh đúng không?

Hoàng thượng vừa muốn trả lời, Trần Tiểu Cửu càng cười lạnh nói:

- Tiểu Vương gia gấp cái gì? Đánh xong rồi nói sau vẫn kịp.

Ngô Đồng bị chọc giận gần chết: đồ ma quỷ ngươi xem là thứ gì? Ta nói chuyện cùng Hoàng thượng không ngờ cũng dám cắt ngang? Ngươi cho ngươi là ai? Lão Hoàng đế ngươi hồ đồ rồi ư? Ngươi như thế nào không trừng trị tội thất lễ của Trần Tiểu Cửu? Thực con mẹ nó khiến người ta phải tức giận.

Trong lòng Ngô Đồng nén xuống một cỗ tà hỏa, oán hận nói:

- Được! Vậy tỷ thí xong sẽ cùng Thiên Vũ công chúa gặp lại, hiện giờ … Chúng ta di chuyển quân đến sàn đấu võ chứ?

Ngụ ý của gã đương nhiên tin tưởng mình chắc thắng rồi.

- Được! Cuộc tỷ thí này nhất định vô cùng đặc sắc, trẫm muốn đích thân đánh giá!

Lão Hoàng đế vung tay áo, cất cao giọng nói:

- Truyền lệnh trẫm, di giá đến sàn đấu võ.

Đi ra khỏi điện Tuyên Đức, Ngô Đồn và sứ giả tứ phương phái người dẫn quân tiến vào.

Phòng Linh đi phía sau Ngô Đồng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Vương gia, Trần Tiểu Cửu túc trí đa mưu, cẩn thận có gian dối, không thể không đề phòng.

- Cút sang một bên! Chỉ biết phát triển chí khí cùng người khác, diệt đi uy phòng của chính mình.

Ngô Đồng gắt một câu, chỉ vào mũi Phòng Linh, sẵng giọng:

- Quản tốt dây lưng quần của ngươi, đừng có trúng mỹ nhân kế, đồ điên!

Ngươi nói cái gì?

Phòng Linh nghe được một câu cuối không khỏi đột nhiên đổi sắc, đôi mắt bắn hỏa, kinh ngạc nhìn Ngô Đồng, phẫn nộ sâu trong đáy lòng tại thời khắc này bạo phát ra: oắt con, ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói những lời như thế với ta, ngươi thật cho mình là thứ gì?

Ngô Đồng hoảng sợ hướng phía sau lùi vài bước, sắc mặt tái nhợt – gã chưa bao giờ nhìn thấy Phòng Linh nổi giận như thế.

Thạch Đầu Trù vội che phía trước Ngô Đồng, nghiêm nghị không sợ hãi nói:

- Phòng Linh, ngươi dám bất kính với Tiểu Vương gia, thậm chí muốn dùng quyền cước sao? Có Thạch Đầu Trù ta đây, cho dù phải liều sinh mệnh này, cũng không cho ngươi động đến một cọng tóc của Vương gia.

Một bộ dạng thấy chết không sờn, thực là phong phạm của trung thần trong thiên cổ.

Ngô Đồng thân tâm định thần, cảm khái ngàn vạn lần:

- Lòng trung tâm của Thạch công tử có trời chứng giám, có những lời này của ngươi, bản tiểu vương trong lòng vô cùng cảm động.

Thạch Đầu Trù thật lợi hại!

Phòng Linh làm sao nghĩ đến Thạch Đầu Trù dùng cái tội danh "bất kính chống lại, muốn dùng quyền cước" để chụp lên đầu mình? Nhìn cặp mắt Thạch Đầu Trù như rắn độc sắc bén, trong lòng gã lạnh như nước đá, ngơ ngác đứng nơi đó, nhìn đám người Ngô Đồng rời đi xa.

- Phòng tiên sinh, ngươi đang nhìn cái gì? Đốc cũng không phải mỹ nhân.

Trần Tiểu Cửu mang theo Độc Hoàng, từ phía sau đuổi tới.

Phòng Linh nhìn theo bóng lưng của Thạch Đầu Trù, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Mọi người nói mỹ nhân mặc dù xinh đẹp, nhưng tâm như rắn rết, ta lại vui vẻ chịu đựng. Mà vị Thạch công tử này, tâm địa ác độc, so với rắn rết càng độc ác hơn, khiến cho ta khó lòng phòng bị, không biết phải làm sao? Không biết phải làm sao?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Phòng tiên sinh tâm ý nguội lạnh sao? Ha ha … Không ngại đi theo ta lăn lộn, ta giúp ngươi trị tên Thạch Đầu Trù này, được không?

- Ngươi?

Phòng Linh nhìn ánh mắt kỳ vọng của Trần Tiểu Cửu, cười ha hả nói:

- Trần đại nhân, ta sở dĩ gặp phải cảnh khốn quẫn còn không phải bởi một tay ngươi thúc đẩy sao? Ngươi cho là trong lòng ta thật sự hồ đồ? Mà ngay cả Thạch Đầu Trù kia, lúc đó chẳng phải ngươi ở giữa ra tay đùa bỡn, theo ngươi để làm con cờ cho ngươi dùng không công sao ?

Trần Tiểu Cửu từ chối cho ý kiến, cười cười:

- Lời Phòng tiên sinh, ta thật không hiểu lắm. Ah… việc kia ta còn vội đến sàn đấu võ, Phòng tiên sinh tự mình thưởng thức bóng dáng rắn rết vậy! Cáo từ!

Ánh mắt Phòng Linh chuyển lên người Tiểu Cửu, giận dữ nói:

- Ngươi rất lợi hại, khó lòng phòng bị! Nếu không phải là đối thủ thì tốt biết bao nhiêu?

Gã thở dài nhớ kỹ Định Nam Vương thật rất tốt, cuối cùng đem khẩu khí này cất giấu trong lòng, bước chân thong thả, đuổi theo hướng Ngô Đồng.

Viên Trác Kiến tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn muốn sống, nhất là ở trước mặt văn võ bá quan, trước mặt Hoàng đế, càng không thể yếu thế - đây là cửa nhà, cho dù là một con chó ở trước cửa nhà mình cũng phải lộ ra răng nanh sắc nhọn mới có thể lật ngược được tình thế.

Trong lòng cũng hiểu, nếu ở trước cửa nhà mình đánh thua, thật sự không còn mặt mũi nào ở vị trí này nữa rồi.

- Đổng tham tướng, còn không nhanh chóng đem tinh binh cất giấu bao năm ra đây, nuôi quân ngàn ngày, cùng chỉ trong chốc lát thôi.

Viên Trác Kiên tuy rằng dựa vào nịnh nọt đi lên nhưng nhiều năm như vậy tích cóp từng chút một, thuộc hạ vẫn có một đội ngũ tốt, tục xưng Lão bà bản!

Tuy rằng đội quân này không được chân chính trải qua chiến trường, nhưng có tố chất huấn luyện, trang bị tinh lương, cùng liên quân tứ phương đối chiến, tuyệt đối không sợ làm mất mặt.

Thép tốt dùng trên lưỡi đao, đội ngũ này rốt cuộc cũng có chỗ để dùng.

Lão Hoàng đế dẫn theo văn võ bá quan tề tụ quan tràn đấu võ, nhìn Trần Tiểu Cửu tiến lại gần, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, khẽ nói với hắn:

- Tiểu Cửu, ngươi có nắm chắc không? Bản lĩnh của Viên Trác Kiến ta biết, ngươi cũng đừng tiền mất tật mang. Trận này nếu thật sự thua, trẫm nhất định sẽ không mềm lòng đâu, Thiên Vũ công chúa chắc chắn phải gả đi làm vợ của Ngô Đồng.

- Xin Hoàng thượng yên tâm. Thiên Vũ công chúa nhất định phải làm vợ của ta, ai dám đoạt lão bà cùng ta, kẻ đó là muốn chết.

Trần Tiểu Cửu chỉ vào kẻ đứng một bên, xa xa nhìn sang tiểu Bạch công tử, cười nói:

- Viên Trác Kiến bất quá là động tác võ thuật đẹp, quân bài chân chính chưa lật chính là nhi tử bảo bối của Hoàng thượng.

- Hả?

Hoàng thượng vừa nghe rốt cuộc yên lòng, an tâm nói:

- đứa con trai này của ta tuy rằng cay nghiệt một chút, nhưng nhìn chung trọng khí tiết, là một người rất có lòng với nước với dân.

Tinh binh của Viên Trác Kiến đều nhịp vọt vào trường đấu, ngân mã bạch bào một sắc rõ ràng, thương trường đoản đao, thoạt nhìn tinh thần hết sức phấn chấn.

Trần Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Hoa Như Ngọc, nhìn nàng lộ ra ý cười, vụng trộm sờ lên mông nàng một cái. Cảm giác thật tuyệt, khiến người ta sờ cũng không thấy đủ.

- Sờ chỗ nào vậy ? Nơi này là sàn đấu võ, ngươi lại tay chân không đứng đắn một chút, ta chém móng vuốt của ngươi.

Hoa Như Ngọc lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, con ngươi xinh đẹp phun ra ánh lửa.

- Nàng thật bỏ được ! Không có đôi tay này, ai trên giường cho nàng niềm vui.

Trần Tiểu Cửu không bị Hoa Như Ngọc hù dọa, ngược lại bàn tay tiếp tục hoạt động, nhéo một cái rồi đưa ra tay ra trước mặt nàng, không chút mặt mũi nói :

- Nàng chém đi, miễn là nàng không tiếc.

Vừa dứt lời, liền thấy bạch quang chợt lóe, đao thép cấp tốc lướt đến.

Trần Tiểu Cửu hoảng sợ, vội vàng rụt lại, trong lòng còn rùng mình nói:

- Nàng thật dám chém sao?

- Cũng biết ngươi sẽ hoảng sợ mà né tránh.

Cây đao kia Hoa Như Ngọc vừa vặn dừng ở nơi Trần Tiểu Cửu vừa để tay, mặt kiều tươi cười đắc ý, cáu giận nói:

- Có năng lực ngươi cũng đừng trốn, ở trước mặt ta, tỏ vẻ anh hùng cái gì?

Không xong, bị Hoa muội đùa bỡn!

Trần Tiểu Cửu thấy thật mất mặt, ngượng ngùng gãi đầu, nghe Viên Trác Kiến gióng trống khua chiêng phát biểu, liền lảng sang chuyện khác:

- Hoa muội, nàng xem đội ngũ này của Viên Trác Kiến thật uy phong. Có thể ngăn cản liên quân tứ phương không?

Hoa Như Ngọc đôi mắt quyến rũ hung hăng liếc Trần Tiểu Cửu một cái, lắc đầu nói:

- Đội quân được chắp nối lại đúng là rất cao, binh sĩ cũng cường tráng, tinh nhuệ, nhưng trên người những binh sĩ này không có sát khí, chỉ sợ một hiệp đã bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ.

- Không thể nào? Đội quân này thế nào lại không thể đánh?

Trần Tiểu Cửu tuy rằng dự cảm được thiết kỵ của Đột Quyết sẽ thắng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đội tinh binh của Viên Trác Kiến lại kém như vậy.

Hoa Như Ngọc nói:

- Sát khí chính là hồn phách của quân, không có sát khí tức không có linh hồn, làm sao có thể đánh giặc?

Lại liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, thấy tả hữu không có người, mới đỏ mặt, cắn lỗ tai hắn, sẵng giọng nói khẽ:

- Tựa như nam nhân, ngày thường tuấn tú, ăn mặc chỉnh trang, nhưng đồ dưới thân kia mềm như đống bùn, gặp được nữ nhân, lúc đó chẳng phải là đồ vô dụng sao?

- A ? Hoa muội, nàng… nàng nói rất hay !

Trần Tiểu Cửu hơi sửng sốt, giơ cao ngón tay cái, cười nói :

- Tiểu Cửu ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoảng, lên ngựa giết địch, trên giường "giết" lão bà, có phải hay không được xưng tụng sát khí mười phần, sát thủ cực phẩm ?

Hoa Như Ngọc vốn mặt lạnh, lại bị Trần Tiểu Cửu chọc cho cả mặt tươi như hoa, kiều giận nói:

- Ngươi khốn kiếp, cũng trên giường cũng không biết lưu tình, tối qua thiếu chút nữa bị ngươi "giết" chết rồi!

Nói rồi ánh mắt quyến rũ mê ly, phong tình vạn chủng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.