Chương trước
Chương sau
Thạch Đầu Trù vừa nghe thấy Ngô Đồng vô tình tìm kiếm Phòng Linh, thấy căm giận trong lòng, liền nói:

- Tiểu Vương gia, ngài tìm Phòng Linh làm gì vậy? Ta vẫn luôn nghi ngờ Phòng Linh này thông đồng với Trần Tiểu Cửu, cùng nhau lên kế hoạch để hại tiểu Vương gia.

- Hả? Nhưng…

Ngô Đồng nhíu mi nói:

- Nhưng Phòng tiên sinh rõ ràng là đã nhắc nhở ta, là nếu chúng ta không nghe ông ta.

Ngô Đồng chịu thiệt, mới nghĩ nên tìm Phòng Linh mới tốt.

- Tiểu Vương gia là người trong cuộc nên mê muội.

Thạch Đầu Trù khuyên bảo tận tình nói:

- Tiểu Vương gia. Ngài nghĩ xem, Phòng Linh luôn nhắc nhở chúng ta, gã dựa vào cái gì mà biết được Trần Tiểu Cửu có thể thắng, đó không phải vì gã và Trần Tiểu Cửu mặc chung một cái quần sao? Bằng không Trần Tiểu Cửu kia khôn ngoan như vậy, sao có thể nói cho Phòng Linh bí mật này chứ?

- Cho nên, Phòng Linh rất có khả năng là kẻ nằm vùng mà Trần Tiểu Cửu sắp xếp bên cạnh tiểu Vương gia, Phòng Linh sở dĩ nhắc nhở tiểu Vương gia, chẳng qua chỉ là muốn lấy lòng tiểu Vương gia, lấy tin tức bí mật từ tiểu Vương gia mà thôi. Con người Phòng Linh tâm như rắn rết, không thể không phòng.

- Ai dà! May mà có Thạch tham nghị nhắc nhở, bằng không bổn tiểu Vương vẫn không hay biết gì.

Ngô Đồng bắt được "gian tế" liền rất vui mừng, nghĩ lần này mình thất lợi, về tới Phúc Kiến, bằng không đã chịu sự miệt thị của các đại thần, đang gặp khó xử, vừa may kéo được Phòng Linh gánh trách nhiệm cho.

Ha ha…chủ ý này, thật không tồi.

Ngô Đồng cười lạnh nói:

- Bức thư buộc tội Phòng Linh vừa rồi đã gửi đi chưa?

Thạch Đầu Trù nói:

- Vẫn chưa.

Ngô Đồng cười âm hiểm:

- Thêm vào đó việc Phong Linh cấu kết với triều thần Đại Yến, làm việc mờ ám, sau đó gửi đi, lần này trách nhiệm thất bại không thuộc về chúng ta.

Thạch Đầu Trù mừng rỡ, vội khom người nói:

- Tiểu Vương gia anh minh, để ta đi xử trí.

Thạch Đầu Trù xoay người, viết xong thư, liền cử người nhanh chóng mang thư về Phúc Kiến.

Thạch Đầu Trù làm xong, liền quay về phòng Ngô Đồng thương lượng việc khác.

Ngô Đồng nghĩ mãi không ra:

- Thạch tham nghị, bây giờ rút cuộc nên làm thế nào mới được, ngươi vẫn phải giúp bổn tiểu Vương đưa ra chủ ý à? Lần này nếu không lấy được Thiên Vũ công chúa về Phúc Kiến, ta thật là mất thể diện! Thiên Vũ công chúa quốc sắc thiên hương, ta rất thích.

Thạch Đầu Trù tuy biết việc này rất khó làm, nhưng cũng không thể khiến Ngô Đồng không vui, liền trầm ngâm rất lâu, nói:

- Tiểu Vương gia cứng rắn không được, vậy thì mềm đi, chúng ta tặng cho Tiêu thừa tướng đại lễ, khiến lão giúp chúng ta hoàn thành việc này, thế nào?

- Tặng đại lễ? Tặng bao nhiêu?

Ngô Đồng nhíu mi nói:

- Tiêu lão đầu gần như thất thế rồi, cũng không biết lão có được không?

Thạch Đầu Trù nói:

- Tặng lễ vật đương nhiên phải lớn chút, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ta không tin không có ai trị được Trần Tiểu Cửu.

Ngô Đồng nói:

- Được! Việc này giao cho Thạch tham nghị.

Thạch Đầu Trù hăng hái, mang theo số tiền lớn, đi về phía phủ đệ của Tiêu thừa tướng. Bước vào trong phủ nhìn thấy Tiêu thừa tướng, hàn huyên vài câu, nhắc tới việc đón dâu, năn nỉ giúp đỡ.

Đâu ngờ Tiêu thừa tướng lòng tham vô đáy cư nhiên nói bàn việc công, từ chối nghiêm khắc, khiến Thạch Đầu Trù thành u mê.

Thạch Đầu Trù đứng ở ngoài cửa, nhìn vào cánh cửa sơn son đóng chặt đó, trong lòng phẫn hận: Ngươi…, lão già này, không ngờ cải tà quy chính rồi?

Trong lúc nhất thời mơ màng, không biết nên làm thế nào mới phải.

Trong lòng Tiêu thừa tướng cũng đau, lão vừa đuổi Thạch Đầu Trù đi, Viên Trác Kiến liền trong sảnh đi ra, tò mò nói:

- Thừa tướng đại nhân, ngài sao vậy? Bạc tới tay sao lại đẩy ra ngoài thế?

- Đây đâu phải là vàng bạc? Đây rõ ràng là bùa đòi mạng.

Tiêu thừa tướng giận dữ nói:

- Xung quanh chúng ta đều hiện đầy tai mắt của Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, ngươi tin không, chỉ cần ta nhận lễ, Hoàng thượng lập tức sẽ biết việc này, cái mũ trên đầu ta cũng mất luôn không hề tốn sức, đến lúc đó, chúng ta sẽ xong đời hết.

Viên Trác Kiến thở dài, lo lắng nói:

- Tiêu thừa tướng, sao Hoàng thượng bỗng trở lên mạnh như vậy? Thái độ đối với Định Nam vương, thay đổi một phát 180 độ à! Ta nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, không ngờ còn thu hồi lại binh quyền của ta, thật là rất khinh người.

- Còn không phải tại ngươi không hăng hái tranh giành sao? Trong tay nắm giữ binh mã thiên hạ, không ngờ bị tam phương đánh cho hoa rơi nước chảy, có thể trách được ai? Sớm biết có ngày này, ta tuyệt đối không tiến cử ngươi làm Đại tướng quân, thật là uổng phí tâm sức của ta.

- Điều này có thể trách ta sao? Tam phương đó tinh binh mạnh vô cùng.

Viên Trác Kiến vẫn không chịu thua. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net

- Thế tại sao Hoa Như Ngọc một kẻ nữ lưu, lại có thể đánh cho bọn chúng tơi bời tan tác chứ? Ngươi thật là không biết tranh giành.

Tiêu thừa tướng thở dài một cái, bất đắc dĩ nói:

- Ôi! Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, ta cũng không dự tính được cục diện này.

- Ta vốn tưởng Nhị hoàng tử, Trần Tiểu Cửu chẳng qua chỉ là miệng cọp gan thỏ, dọa người mà thôi, chiến lực thực sự tầm thường. Chỉ cần bọn họ bại trận khi giao chiến với sứ giả tam phương, chúng ta sẽ nắm trong tay quyền chủ động, đau ngờ việc không như mong muốn, làm sao! Làm sao đây!.

Viên Trác Kiến nói:

- Tiêu thừa tướng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Không thể ngồi chờ chết được?

Tiêu thừa tướng nói:

- Ngươi nắm giữ quân quyền bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào còn không có ít tâm phúc sao? Từ bây giờ trở đi, Hoa Như Ngọc nhất định sẽ tham gia quân quyền đấy, ngươi nhất định không thể để ả ta thuận lợi thực hiện được, nếu không…, không có kết quả tốt cho chúng ta đâu.

Viên Trác Kiên cười nói:

- Thừa tướng đại nhân yên tâm, điều này ta cũng dự liệu được, dặn dò cũng đã truyền đi rồi, bọn họ đương nhiên sẽ làm việc theo ý của ta.

Bức thư Thạch Đầu Trù cáo trạng Phòng Linh nhanh chóng mang đi, đi ra khỏi thành Đông, đi ngang qua một cánh rừng vắng vẻ, một sợi dây thừng chắn chân ngựa làm ngựa hất lên, liền quẳng người đưa thư xuống đất.

Khang Thiết lăng không bay ra ngoài, đặt kiếm trên cổ người đưa thư, cười gằn nói:

- Huynh đệ! Đi làm gì vậy?

Người đưa thư kia cứng rắn, mạnh mẽ nói:

- Ta..ta là binh của Định Nam vương, ngươi không có quyền bắt ta.! Ta không làm gì cả, ta ra ngoài chơi thôi.

- Chơi? Ha ha! Ông đây chơi với ngươi.

Khang Thiết một cước đá gã ngã lăn ra, quát to:

- Lục soát cho ta, mắt cũng không được bỏ qua.

Mấy người lính vây quanh, lột y phục, cởi giầy, tìm kiếm một lát, cuối cùng lấy ra được một bức thư từ trong túi quần của gã.

Khang Thiết cầm mật thư, nhìn người đưa tin kia, cười lạnh nói:

- Mang đi! Thẩm vấn nghiêm ngặt.

- Trần đại nhân, đại nhân mời ta tới phủ làm gì vậy? Chẳng lẽ là để khoe vợ của đại nhân xinh đẹp cỡ nào sao?

Sau khi Phòng Linh rời khỏi chỗ Ngô Đồng, cuối cùng cảm thấy không thể phụ trái tim chân thành của Định Nam vương – bản thân tu dưỡng cao như vậy, sao có thể chấp nhặt thằng nhãi con Ngô Đồng chứ?

Cho nên, khi Trần Tiểu Cửu mời y tới phủ dự tiệc, tuy không hiểu "dụng tâm lương khổ" của Trần Tiểu Cửu, nhưng cũng muốn lấy một số tin tình báo từ mồm hắn, liền mang theo sự giảo hoạt tới dự tiệc – Nghe nói vợ của Trần Tiểu Cửu đều xinh đẹp như hoa, hôm nay nhất định phải mở rộng tầm mắt.

- Phòng tiên sinh, tuy chúng ta tương giao không nhiều, nhưng ta và ngài vừa gặp đã như quen từ lâu, đâu cần xa lạ như vậy?

Trần Tiểu Cửu dẫn Đan Nhi, Song Nhi, Chu Mỵ Nhi ra giới thiệu với Phòng Linh, nhân cơ hội khoe vợ mình đẹp thế nào, thấy đôi mắt ngưỡng mộ kia của Phòng Linh, trong lòng buồn cười: quỷ háo sắc, tham chết ngươi!

Đan Nhi đâu có dành cho Phòng Linh ánh mắt thiện cảm? Liếc nhìn ánh mắt Phòng Linh chọc chọc nhìn về phía mình, cáu giận nói:

- Ở đâu ra quỷ háo sắc này? Móc mắt cho ngươi.

Lại hừ một tiếng, lắc mông, quay người đi xa.

Mỵ Nhi tuy cũng không thích bị Phòng Linh nhìn như vậy, liếc mắt oán trách Tiểu Cửu, trách hắn khoe khoang lung tung, nén xuống sự không hài lòng chào hỏi với Phòng Linh, rồi cùng về phòng.

Chỉ còn lại Song Nhi nghe lời Trần Tiểu Cửu nhất, vây quanh hắn, bận rộn, khiến Phòng Linh hâm mộ tới tròng mắt cũng rơi ra ngoài – Người vợ đáng yêu, xinh đẹp, hiền lành này, sao lại gả cho Trần Tiểu Cửu chứ?

- Trần đại nhân thật có phúc à! Kim ốc tàng kiều, ta thật ghen tị đấy.

Phòng Linh khen ngợi hết lời, lại nói:

- Nhưng tính khí của vị cô nương Đan Nhi vừa rồi thật nóng, xem ra Trần đại nhân cũng đau đầu nhỉ?

- Ông nói tỷ tỷ của ta nóng nảy sao?

Song Nhi hai má đỏ ửng, yêu kiều nói:

- Hoa tỷ tỷ tính khí còn nóng hơn! Tỷ tỷ của ta cũng sợ tỷ ấy.

- Hoa tỷ tỷ?

Phòng Linh mơ hồ cảm thấy không ổn, kinh ngạc nói:

- Hoa tỷ tỷ là vị nào?

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Chính là Đại tướng quân trấn quốc Hoa Như Ngọc, Hoa tướng quân.

Thấy đôi mắt kinh ngạc đó của Phòng Linh, bỡn cợt nói:

- Thế nào? Có thể cưới được một vị tướng quân oai hùng hiên ngang như vậy vào gia môn, có phải là diễm phúc chín đời tụ lại không?

À?

Lúc này Phòng Linh mới bừng tỉnh, y chưa từng ngờ Hoa Như Ngọc lại cũng là vợ của Trần Tiểu Cửu, trong lòng tấm tắc kỳ lạ: Trần Tiểu Cửu giỏi bày mưu tính kế, Hoa Như Ngọc quyết thắng vạn dặm, chồng là người đa mưu, vợ là đại tướng quân, cặp phu thê này, có thể xứng danh tuyệt phối à.

- Có thể làm chồng của Hoa tướng quân, thể hiện rõ thủ đoạn của Trần đại nhân rất cao cường! Cọp mẹ như vậy, không phải người thường có thể hưởng phúc.

Phòng Linh kinh ngạc thán phục không ngừng, không nhịn nổi mà pha trò cười.

- Phòng tiên sinh, ông đang nói ai là cọp mẹ vậy?

Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên từ cửa.

Phòng Linh quay đầu lại nhìn, liền thấy Hoa Như Ngọc một thân giáp trụ, trong ánh mắt lạnh lùng hàm chứa phong sương, nhìn chằm chằm vào mình.

Đan Nhi, tiểu Bạch công tử cũng theo sát phía sau, xuất hiện ở đại sảnh.

Phòng Linh tuy là người mưu trí, nhưng trong nháy mắt bị ánh mắt lạnh lùng kia của Hoa Như Ngọc làm cho sợ run lên, vẻ mặt bối rối, nghĩ tới bộ dạng giết người tàn ác, thật sợ Hoa Như Ngọc một đao chém qua, mở một lỗ cho mình.

Sắc mặt thay đổi mấy lần, vừa rồi còn bắt buộc mình phải trấn tĩnh lại, che đi sự xấu hổ, cười nói:

- Ta đang nói với Trần đại nhân, Hoa tướng quân anh dũng vô địch, Trần đại nhân và Hoa tướng quân văn võ đều xem trọng, đúng là ông trời tác hợp, khiến người ta hâm mộ.

- Hừ! Phòng tiên sinh thật khéo ăn nói.

Hoa Như Ngọc trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, cũng đoán được hắn mời Phòng Linh tới nhà, phải có việc cần, cũng không thể thể hiện tính tình cọp mẹ ra được – Chờ khách đi rồi, sẽ trừng trị Tiểu Cửu cũng không muộn.

- Hóa ra Phòng tiên sinh ở đây à, ta còn tưởng Tiểu Cửu tìm ta tới, có việc gì quan trọng.

Diệp Ngâm Phong cười chào hỏi Phòng Linh, thoạt nhìn có vẻ rất thân quen.

Tiểu Bạch công tử sắc mặt u ám, ngồi trên ghế, không nói câu gì, không động đậy, giống như một pho tượng chỉ biết thở.

Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của tiểu Bạch công tử, đùa giỡn nói:

- Tiểu Bạch công tử, có phải huynh quá cô đơn rồi? Ta cảm thấy phải tìm cho huynh một người vợ để tâm sự cùng huynh.

Tiểu Bạch công tử căn bản không để ý tới sự đùa giỡn của Tiểu Cửu, lạnh lùng nói:

- Ngươi tìm ta tới, rút cuộc có việc gì? Nếu không có việc gì lớn, ta cáo từ trước!

Dứt lời, đứng dậy định đi.

Trần Tiểu Cửu vội vàng ngăn anh ta lại, cười nói:

- Đừng! Huynh ngồi xuống trước, lát nữa sẽ có một vị tướng quân gãy chân tìm tới cửa tranh luận phải trái, lúc đó còn cần huynh trừng trị gã.

- Ai?

Tiểu Bạch công tử không hiểu gì.

Khi đang thắc mắc, người hầu vào bẩm báo:

- Đại nhân, Tả hiền vương cầu kiến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.