Trong phòng hội nghị của trường trung học Thánh Quang, 6 người trong ban giá hiệu nhà trường đều chờ kết quả từ Khang Kiếm, thấy Khang Kiếm nói chuyện xong thì một gã trong ban giám hiệu liền mở miệng hỏi, còn 5 người khác mặc dù không mở miệng nhưng vẻ mặt lại tỏ ra lo lắng.
- Chu chủ tịch nói hắn nhiều việc nên không có thời gian đến đây.
Vẻ mặt Khang Kiếm tỏ ra ngưng trọng, nói:
- Ngoài ra, hắn còn muốn nói chúng ta nghiêm trị Đông Phương Lãnh Vũ, thậm chí yêu cầu đem bắt giam Đông Phương Lãnh Vũ vào ngục.
- Cái gì?
Nghe được Khang Kiếm nói như thế thì mọi người liền ngây ngẩn cả người, bọn hắn không ngờ rằng một người ngồi ở địa vị cao như Chu Kim, chỉ vì một chuyện đánh nhau của đám nhỏ mà làm ra quyết định như vậy?
- Khang đổng, đây chỉ là việc đánh nhau giữa học sinh, không nên làm quá mức như thế?
- Đúng a, hơn nữa, dựa vào lời của bảo vệ nói thì là do Chu Kiến dẫn người kiếm chuyện trước, chọc giận Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Lãnh Vũ mới động thủ.
- Đám người Chu Kiến đánh một mình Đông Phương Lãnh Vũ, mà Chu Kiến lại bị Đông Phương Lãnh Vũ làm bị thương, hiện giờ đem Đông Phương Lãnh Vũ đưa vào ngục giam thì điều này không ổn đâu.
…
Sau đó, mọi người liền cảm thấy yêu cầu của Chu Kim là quá vô lý cho nên liền nói ra ý kiến của mình.
Bọn hắn đâu nào biết, giờ phút này bởi vì chuyện của Bùi Đông Lai mà Chu Kiên lại tâm phiền ý loạn nên mới ra làm quyết định này.
- Những điều này đều là vấn đề nhỏ, quan trọng là bây giờ Chu Kim còn chưa biết người làm con hắn bị thương là Đông Phương Lãnh Vũ.
Khang Kiếm cau mày, trầm giọng nói:
- Nếu hắn biết là do Đông Phương Lãnh Vũ làm thì có khi không yêu cầu chúng ta làm như vậy.
- Khang đổng, lời này là như thế nào?
Một người liền mở miệng hỏi.
- Mọi người đều biết, Đông Phương Lãnh Vũ là cháu của Liễu Nguyệt là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tường trước đây, mà Liễu Nguyệt cũng từng là lão đại của Đông Nguyệt bang. Hiện giờ, tập đoàn Thiên Tường cùng với mấy tập đoàn khác hợp lại tạo thành tập đoàn Đông Hải, Liễu Nguyệt tuy rằng không nắm toàn cục trong tay nhưng vẫn là một thành viên trong ban giám đốc của tập đoàn Đông Hải.
Khang Kiếm nói tới đây thì dừng một chút, giọng nói càng thêm ngưng trọng:
- Quan trọng hơn, là quan hệ giữa Liễu Nguyệt và Bùi Đông Lai rất tốt.
Bùi Đông Lai?
Nghe được cái tên này thì mọi người liền biến sắc.
Từ ý nào mà nói thì hiện giờ Bùi Đông Lai chẳng những là nhân vật phong vân ở ĐH Đông Hải, mà uy danh của Bùi Đông Lai ở 4 lĩnh vực Quân, Chính, Thương, Hắc cũng đã lan xa.
- Khang đổng, ý của ngài là nếu như Chu Kim biết được là do Đông Phương Lãnh Vũ làm, dưới tình huống băn khoăn Bùi Đông Lai thì hắn sẽ không đưa ra yêu cầu vớ vẩn kia sao?
Trong đó một người liền minh bạch được ý tứ của Khang Kiếm, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mà bây giờ Chu Kim đưa ra yêu cầu này sẽ làm cho chúng ta rơi vào một vị trí khó khăn, đối với 2 bên thì chúng ta cũng không đắc tội nổi.
- Đúng vậy.
Khang Kiếm gật đầu thừa nhận, nói:
- Nói về Chu Kim, mọi người đều biết thân phận của hắn, hơn nữa mạng lưới quan hệ của hắn ở kinh thành cũng vô cùng khủng bố, còn về phần Bùi Đông Lai…
Nói đến Bùi Đông Lai thì Khang Kiếm cảm thấy một trận nhức đầu:
- Theo tôi được biết thì sau khi cái chết của cha hắn truyền ra ngoài thì Diệp gia liền khai đao với hắn nhưng mà hắn liền nhịn đau cắt thịt, trước tiên đem toàn bộ của cải có liên quan đến hắc đạo đá ra khỏi tập đoàn Đông Hải, thoát khỏi được vòng truy kích thứ nhất của Diệp gia. Ngoài ra, từ con đường đặc thù mà tôi được biết, vụ án hắc bang ở Giang Lăng thật ra là do Bùi Đông Lai đứng ở phía sau màn chủ đạo.
- Cái gì?
Nói đến vụ án ở Giang Lăng thì mọi người cũng không xa lạ gì, ngược lại mọi người còn biết Diệp đại thiếu gia của Diệp gia là Diệp Tranh Vanh cùng với Dương Viễn đều bị thua, bị mang về Yên Kinh chịu điều tra.
Nhưng bọn hắn không biết chuyện Bùi Đông Lai ở phía sau màn chủ đạo. Bọn hắn chỉ nghe được tin tức của tỉnh ủy Nam Tô là vụ án này là vụ án có liên quan đến ích lợi của các đại ca hắc đạo giữa Nạp Lan gia và Từ Mãng.
- Diệp Tranh Vanh được gọi là Diệp đại thiếu, là đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, lúc này bị rớt xuống có quan hệ rất lớn với một vị đại lão ở Yên Kinh sớm đã lui về tuyến hai, vị đại lão này đã vì Bùi Đông Lai mà ra mặt.
Bởi vì mạng lưới quan hệ Khang Kiếm rất rộng rãi cho nên đối với vụ án Giang Lăng thì hắn biết một cách rõ ràng:
- Không những vậy, bởi vì vị đại lão kia ra mặt giúp Bùi Đông Lai nên Diệp gia chẳng những không dám cứu Diệp Tranh Vanh, mà còn không tiến hành trả thù đối với Bùi Đông Lai nữa.
"Ách..."
Mọi người trong phòng hội nghị bị những lời nói của Khang Kiếm làm cho ngây người.
- Khang đổng, theo như người nói thì Đông Phương Lãnh Vũ bên này, chính xác ra là Bùi Đông Lai, chúng ta không thể đắc tội sao?
Một người trong ban giám hiệu liền phản ứng.
- Đúng vậy.
Khang Kiếm gật đầu thừa nhận, nói:
- Đây cũng là điều mà tôi đã gọi cho gia đình của 2 bên đến đây, chỉ cần bọn họ đến đây để giải quyết thì chúng ta có thể tránh khỏi cuộc phân tranh này.
- Khang đổng, ngài có thể gọi lại cho Chu Kim, nói rõ tình hình.
Một người trong ban giám hiệu đề nghị:
- Dựa vào những lời ngài vừa nói thì nếu như Bùi Đông Lai lợi hại như vậy, Chu Kim sau khi biết được tin đánh nhau này thì tự nhiên sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý kia nữa.
- Tôi nghĩ, không những không đưa ra yêu cầu vô lý kia, hơn nữa cũng sẽ đến đây để đảm bảo con của hắn không xảy ra chuyện gì.
Khang Kiếm nói ra lo lắng lớn nhất trong lòng:
- Tình hình hiện tại thì con của hắn đều bị đuối lý, hơn nữa Đông Phương Lãnh Vũ cũng bị thường. Như vậy, cho dù chúng ta ra mặt, dựa vào quy định của trường học để xử lý chuyện này, coi như Chu Kim sợ Bùi Đông Lai mà không có ý kiến gì nhưng mà bên Bùi Đông Lai thì sao? Mọi người dám cam đoan hắn có thể vừa lòng sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người liền im lặng. Đúng như lời Khang Kiếm nói, chuyện này vô cùng khó giải quyết.
"Reng..Reng"
Đột nhiên một tiếng điện thoại vang lên.
Khang Kiếm cầm lấy điện thoại lên thì thấy người gọi đến là bảo vệ của trường.
- Có chuyện gì?
Điện thoại được chuyển, Khang Kiếm trầm giọng hỏi.
- Hiệu trưởng, có một người tên là Bùi Đông Lai, tự xưng là người thân của Đông Phương Lãnh Vũ, muốn gặp Đông Phương Lãnh Vũ.
Bảo vệ liền nói.
"Lộp bộp!"
Bên tai vang lên cái tên Bùi Đông Lai thì trong lòng Khang Kiếm không khỏi run lên, sau đó hắn tỏ ra vội vàng hỏi:
- Hắn ở đâu.
- Bị bảo vệ ngăn lại ở ngoài rồi.
- Mau, mau để cho hắn vào đi.
Khang Kiếm nghe vậy thì hoảng sợ.
- Vâng.
Đầu bên kia điện thoại, bảo vệ liền đáp ứng. Vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc, Bùi Đông Lai này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao hiệu trưởng nghe xong cái tên này lại tỏ ra khẩn trương như thế?
Khang Kiếm cúp điện thoại, nói:
- Bùi Đông Lai đến đây, chúng ta cùng đi nghênh đón hắn!
"Rầm"
Nói xong, cả phòng hội nghị đang im lặng bỗng trở nên ồn áo, đám người Khang Kiếm vội vàng rời đi.
..
Cửa trường học, Bùi Đông Lai thấy bảo vệ đang gọi điện thì liền rút ra một gói thuốc rẻ tiền, lấy ra một điếu đưa cho tên bảo vệ khác, nói:
- Hút thuốc đi.
- Được.
Thái độ của Bùi Đông Lai làm cho tên bảo vệ cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ.
- Nghe nói Tiểu Vũ đánh nhau, ông có biết nó hiện tại ở đâu không?
Bùi Đông Lai châm cho mình một điếu thuốc rồi hỏi.
- Nghe nói được đưa đến phòng y tế rồi.
Tên bảo vệ trả lời.
- Phòng y tế đi như thế nào? Nguồn truyện: Truyện FULL
Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Vào cửa rồi quẹo phải, tiếp tục quẹo trái, đi tới dọc con đường kia là thấy.
Bảo vệ nói:
- Có tấm bảng đó.
- Để cho người tên là Bùi Đông Lai đi vào.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai nói cái gì thì một tên bảo vệ đi ra nói, tên bảo vệ kia liền mỉm cười nói với Bùi Đông Lai:
- Cậu có thể vào được rồi.
- Cảm ơn.
Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, cảm ơn, sau đó đi vào trường học
Rất nhanh, đám người Khang Kiếm đi ra cũng không có tìm được bóng dáng Bùi Đông Lai, gọi điện thoại hỏi thì biết được Bùi Đông Lai đã đến phòng y tế. Vì vậy bọn hắn không nói 2 lời vội vàng đuổi theo Bùi Đông Lai.
Một lát sau, Bùi Đông Lai đến phòng y tế, ở trong hành lang thì gặp được Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đông Lai ca.
Vừa mới rửa hết máu trên người, chuẩn bị làm kiểm tra, thấy được Bùi Đông Lai đi vào thì Đông Phương Lãnh Vũ vốn ra vui mừng, sau đó hắn nghĩ tới điều gì đó, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Không sao chứ?
Thấy bộ dáng tự trách của Đông Phương Lãnh Vũ thì Bùi Đông Lai đi lên, vỗ nhẹ vào bả vai Đông Phương Lãnh Vũ rồi quan tâm hỏi.
Đông Phương Lãnh Vũ lắc lắc đầu.
- Hiệu trưởng gọi cho tiểu cô của cậu, nói rằng cậu đánh nhau, chuyện gì đã xảy ra?
Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Thật xin lỗi, Đông Lai ca.
Bên tai vang lên câu hỏi Bùi Đông Lai, nghĩ đến hiện giờ Bùi Đông Lai đang bị Diệp gia trả thù, mà mình lại trêu chọc vào con trai của thành viên trong Diệp gia thì Đông Phương Lãnh Vũ lại càng cảm thấy tự trách, khi trả lời cũng không dám ngẩng đầu lên.
Ủa?
Bùi Đông Lai nghe vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn dính trên mặt Đông Phương Lãnh Vũ, nói:
- Nói cho Đông Lai ca, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Hôm nay, sau khi thể dục buổi sáng kết thúc….
Đông Phương Lãnh Vũ đem toàn bộ mọi chuyện kể cho Bùi Đông Lai nghe, cũng nói cho Bùi Đông Lai biết thân phận của đám người Chu Kiến, sau đó lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt Bùi Đông Lai, 2 mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi Đông Lai ca, thật sự là xin lỗi. Em không muốn đánh nhau, cũng không muốn để cho ca phải thêm phiền toán nhưng mà nghe được tên Chu Kiến khốn kiếp kia mắng ca thì trong lòng em cảm thấy biệt khuất nên nhất thời không nhịn được….
- Tiểu Vũ, chúng ta tuy rằng không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện.
Thấy được Đông Phương Lãnh Vũ bởi vì sợ Chu gia đem toàn bộ oán khí trút lên người mình mà cảm thấy áy náy thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng cảm động, hắn vươn tay xoa nhẹ vào khuôn mặt bị đánh sứng của Đông Phương Lãnh Vũ, lộ ra nụ cười ngây ngô giống như Qua tử:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]