Đông Phương Lãnh Vũ há hốc miệng ra, lại cảm thấy được dường ngực bị cái gì chắn lại, một câu cũng nói không nên lời.
2 mắt hắn đỏ lên, nước mắt dọc theo khuôn mặt mà chảy xuống.
Khóc.
Luôn luôn không chịu chịu thua, từng được xưng Hỗn Thế Ma Vương Đông Phương Lãnh Vũ không kìm lòng được mà rơi nước mắt.
Ở sau trong lòng Đông Phương Lãnh Vũ thì hắn muốn được trên đời này có một người có khuỷu tay kiên cường để hắn dựa vào, có người vì hắn mà che gió che mưa.
Trước đây, người từng làm những chuyện này là cha của hắn Đông Phương Thần.
Hiện giờ, Bùi Đông Lai lại làm điều này.
- Nam tử hán, đổ máu không đổ lệ.
Bùi Đông Lai cười lau đi nước mắt trên mặt Đông Phương Lãnh Vũ.
- Vâng.
Đông Phương Lãnh Vũ dùng sức gật gật đầu, cắn chặt môi, quật cường không để nước mắt rơi xuống.
"Bộp..Bộp"
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Khang Kiếm mang theo đám người trong ban giám hiệu đi vào thì thấy được Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ, Khang Kiếm vội vàng bước nhanh lên chủ động vươn tay ra, nói:
- Ngài khỏe chứ Bùi tiên sinh, tôi là Khang Kiếm là hiệu trưởng của trường trung học Thánh Quang.
- Thật ngại quá, hiệu trưởng, làm phiền ngài rồi.
Bùi Đông Lai cầm tay Khang Kiếm, tỏ ý có lỗi.
Hả?
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ khách khí như thế toàn bộ mọi người đều sửng sốt.
- Đúng rồi, hiệu trưởng, những phụ huynh của những học sinh kia đều đã đến chưa?
Bùi Đông Lai buông tay ra hỏi.
- Bùi tiên sinh, chuyện này là do Tiểu vũ và Chu Kiến dựng lên, trong đó 2 người Chu Kiến và Triệu Vĩ bị thương nặng, chúng tôi chỉ thông báo cho phụ huynh của Chu Kiến, Triệu Vĩ cùng Tiểu Vũ mà thôi.
Khang Kiếm nói tới đây thì dừng lại một chút, vẻ mặt lúng túng nói::
- Mẹ của Triệu Vĩ đang đến đây thì cha của Chu Kiến thì nói không có thời gian để đến đây.
"Két"
Giống như đáp lời của Khang Kiếm, một chiếc Audi A8 dừng lại ở trước phòng y tế.
Một người đàn bà hùng hổ đi vào phòng y tế, thấy đám người Khang Kiếm đang đứng ở ngoài hành lang thì lớn tiếng:
- Khang Kiếm, con tôi đâu? Con tôi sao rồi?
"Bá!"
Nghe được người phụ nữ kia lên tiếng thì mọi người đều nhìn về phía bà ta.
- Lưu chủ nhiệm, Triệu Vĩ đang ở trong phòng phẫu thuật.
Khang Kiếm nói:
- Sống mũi của nó đã bị gãy nên cần phải phẫu thuật, ngoài ra còn gãy mấy cái răng nữa.
- Cái gì?
Thân là chủ nhiệm của một ngân hàng tín dụng thì Lưu Hồng Đào nghe được Khang Kiếm nói như thế thì vốn là biến sắc sau đó lớn tiếng thét to giống như là người thân đã mất đi vậy:
- Khang Kiếm, tôi cho ông biết, nếu con tôi xảy ra chuyện gì không hay thì tôi sẽ không để yên.
Khang Kiếm không phản bác được, ở hắn xem ra thái độ giữa Lưu Hồng Đào và Bùi Đông Lai khác nhau một trời một vực.
- Đúng rồi, tôi quên hỏi ông, là ai làm con tôi bị thương? Hung thủ đâu? Hung thủ đâu rồi?
Bước lên 2 bước, Lưu Hồng Đào vội nhìn vào Khang Kiếm, cảm giác kia giống như hận không thể đem tên hung thủ làm bị thương con trai của bà ta đem ra bâm thây vạn đoạn.
Không đợi Khang Kiếm mở miệng thì Bùi Đông Lai đã mở miệng, giọng nói hơi tức giận:
- Không phải là phóng hỏa giết người, tại sao lại nói là hung thủ?
- Cậu tính là cái gì? Cậu có tư cách để mở miệng nói chuyện không?
Bởi vì Lưu Hồng Đào chỉ nghe nói qua Bùi Đông Lai, lại chưa từng nhìn thấy Bùi Đông Lai cho nên lúc này thấy Bùi Đông Lai mở miệng thì bản thân bà ta cho rằng Bùi Đông Lai là người trong trường học vì thế liền lập tức trừng mắt Bùi Đông Lai rồi gầm lên.
"Ách..."
Nghe những lời hò hét ngưu bức của Lưu Hồng Đào thì đám người Khang Kiếm liền ngạc nhiên, âm thầm thầm mắng Lưu Hồng Đào muốn chết.
Bùi Đông Lai lại không để ý đến Lưu Hồng Đào, mà là quay đầu lại nói với Khang Kiếm:
- Hiệu trưởng, làm phiền ngài cho tôi xin số của Chu Kim.
Chu Kim?
Nghe được cái tên này thì sắc mặt Lưu Hồng Đào không khỏi biến đổi.
Bởi vì nàng cùng chồng của nàng đều làm trong hệ thống tài chính nên chẳng những nghe nói cái tên Chu Kim này, hơn nữa chồng nàng luôn nghĩ hết mọi biện pháp để nịnh bợ Chu Kim.
Mà người thanh niên trước mặt bị nàng quát vào mặt, lại gọi thẳng tên Chu Kim, điều này có thể khiến nàng không kinh ngạc sao?
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Hồng Đào thì Khang Kiếm đưa số điện thoại của Chu Kim cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, bấm số của Chu Kim.
- Xin lỗi, thuê bao quý khách…
Đầu bên kia điện thoại, Chu Kim thấy điện thoại rung lên thì liền cúp máy.
Mắt thấy Chu Kim không nghe điện thoại thì Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút rồi gởi cho Chu Kim một tin nhắn.
Điện thoại Chu Kim rung lên, cuộc nói chuyện giữa Chu Kim và Chu Khiếu lại bị cắt ngang.
Chu Kim nhíu mày, vô cùng khó chịu cầm lấy điện thoại thì thấy có một tin nhắn được gởi tới.
Mang theo vài phần tức giận, vài phần tò mò, Chu Kim mở tin nhắn ra.
" Tôi là Bùi Đông Lai"
Chỉ 5 chữ ít ỏi cũng làm cho đồng tử của Chu Kim phóng lớn, cả người liền trở nên cứng ngăc, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
- Cha, sao thế?
Chu Khiếu thấy sự khác thương của Chu Kim thì nhịn không được mà hỏi.
Không trả lời.
Cả người Chu Kim chấn động, tay run run mà bấm điện thoại.
- Thật xin lỗi Bùi tiên sinh, tôi không biết đây là số của ngài….
Điện thoại được chuyển, Chu Kim hoảng sợ giải thích.
Nhưng mà.
Không đợi Chu Kim nói hết, Bùi Đông Lai liền mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ:
- Chu Kim, trong vòng 30" thì ông hãy cút đến trường trung học Thánh Quang, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
"Ách..."
Bên tai vang lên giọng nói không thể nghi ngờ của Bùi Đông Lai, nhìn vẻ mặt của bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì đám người Khang Kiếm liền cả kinh há to miệng.
Mà Lưu Hồng trực tiếp bị sợ ngây người.
Đúng vậy...
Nàng giống như là một pho tượng, không nhúc nhích, há to mồm, trợn tròn mắt, trên mặt tỏ ra vẻ khiếp sợ.
Chu Kim là ai?
Là phó chủ tịch ngân hàng Remin kiêm chủ nhiệm tổng bộ ngân hàng Đông Hải, là đại lão cấp phó bộ.
Ngoài ra, Chu Kim còn là thành viên trung tâm của Diệp gia.
Thân phận như vậy mà Bùi Đông Lai lại bảo trong vòng 30", Chu Kim cút đến đây?
Giờ phút này, Lưu Hồng Đào hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Nàng thật sự không thể tưởng tượng, người trẻ tuổi trước mặt ngưu bức đến mức nào mới dám nói ra những lời như vậy.
Không để ý đến Lưu Hồng Đào, Bùi Đông Lai nhìn thoáng quá đám người Khang Kiếm đang trợn mắt há hốc mồm, nói:
- Hiệu trưởng, tôi đưa Tiểu Vũ đi kiểm tra, nếu Chu Kim đến đây thì nói cho tôi biết.
- Ực…Được…Được.
Khang Kiếm nuốt nước bọt, vội vàng trả lời.
Bùi Đông Lai nghe vậy, không nói lời vô ích, mang theo Đông Phương Lãnh Vũ đi theo bác sĩ đi làm kiểm tra.
- Khang…Khang Kiếm…hắn…hắn là ai vậy?
Đưa mắt nhìn Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ rời đi, Lưu Hồng Đào từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần hỏi Khang Kiếm.
Nghe được câu hỏi của Lưu Hồng Đào thì Khang Kiếm nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng một loại ánh mắt bi ai nhìn vào Lưu Hồng Đào, nói:
- Bùi Đông Lai.
- Bùi... Bùi Đông Lai?
Lưu Hồng Đào lại sửng sờ một làn nữa, mặc dù nàng chưa gặp qua Bùi Đông Lai nhưng mà nàng đã nghe qua danh tiếng của Bùi Đông Lai a.
"Phù phù!"
Lưu Hồng Đào sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất, cả người run run, há mồm thở dốc.
"Reng..Reng"
Cùng lúc đó, điện thoại của Khang Kiếm vang lên.
Trong lòng Khang Kiếm vừa động, lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Chu Kim. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Khang Kiếm, Bùi Đông Lai làm sao mà đi đến trường trung học Thánh Quang? Chẳng lẽ chuyện con trai ta đánh nhau có quan hệ đến hắn sao?
Giọng nói sốt ruột của Chu Kim liền truyền vào tai của Khang Kiếm.
- Vâng Chu chủ tịch, làm bị thương con của ngài là Đông Phương Lãnh Vũ, hắn là cháu của Liễu Nguyệt…
- Hỗn đản, sao ông không nói sớm cho ta biết?
Không đợi Khang Kiếm nói hết lời tìh Chu Kim liền tức giận đến thiếu chút nữa đập chết điện thoại di động, hắn biết rõ mối quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt thân mật đến cỡ nào.
- Tôi vối muốn nói cho ông biết người làm bị thương con ông là Đông Phương Lãnh Vũ, nhưng mà ông không cho ta cơ hội nói a.
Khang Kiếm thầm nghĩ một câu nhưng mà không dám nói ra, chỉ có thể nhịn lấy.
- Cha, rốt cuộc là có việc gì?
Lúc này, Chu Kiếm thấy cha của mình nhắc đến Bùi Đông Lai thì lập tức đứng lên, hỏi.
- Làm bị thương em trai của con là Đông Phương Lãnh Vũ, cháu của Liễu Nguyệt.
Chu Kim cúp điện thoại, dùng một loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Bởi vì chuyện này mà Bùi Đông Lai đã đến trường trung học Thánh Quang, vừa rồi hắn gọi điện cho ta, để cho ta trong vòng 30" phải đi qua đó.
"Ách..."
Chu Khiếu cũng là cả kinh há to mồm, sau đó theo bản năng hỏi;
- Vậy làm sao bây giờ?
- Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Trên mặt Chu Kim tràn đầy vẻ hối hận nhưng mà hắn biết trên đời này không có bán thuốc hối hận, nhịn không được mà nhắm mắt lại, giận dữ nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]