Chương trước
Chương sau
Tục ngữ có nói: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Trước khi quen biết Bùi Đông Lai thì Đông Phương Lãnh Vũ kế thừa tính kiêu hùng và bạo lực của Đông Phương Thần cho nên Đông Phương Lãnh Vũ là một người thích phô trương, thích dùng nắm đấu để giải quyết vấn đề, ở Đông Hải được xưng là Hỗn Thế Ma Vương.

Từ sau khi quen biết với Bùi Đông Lai, Đông Phương Lãnh Vũ đã trở nên khiêm tốn, hắn không những không cuồng ngạo giống như lúc trước, cả người đều biến hóa nghiêng trời lệch đấ.

Bởi vì sự khiêm tốn kia cho nên được những người trong trường trung học Thánh Quang kia lấy lòng, nịnh bợ thì hắn cũng không rãnh mà để ý đến.

Nhiều khi, khiêm tốn và cao ngạo chỉ cách nhau một sợi chỉ, người khác nhau sẽ có cái nhìn khác nhau.

Trong mắt của những tên công tử ăn chơi thì bọn hắn cho rằng Đông Phương Lãnh Vũ là một người kiêu ngạo, bọn hắn cho rằng Đông Phương Lãnh Vũ khinh thường bọn hắn cho nên mới chẳng thèm ngó đến bọn hắn, cho nên sau khi Bùi Đông Lai gặp chuyện không may xảy ra thì bọn hắn liền đi nhờ vã Chu Kiến rồi bắt đầu động thủ với Đông Phương Lãnh Vũ.

So với những tên công tử ăn chơi kia thì Bùi Đông Lai biết được Đông Phương Lãnh Vũ là người không thích gây chuyện cho nên Bùi Đông Lai mới tự hỏi bản thân rằng Đông Phương Lãnh Vũ có phải bị người ta khi dễ hay không?

Nhưng mà.

Bởi vì người của trường trung học Thánh Quang không nói nhiều cho nên hắn cũng không thể biết được đáp án, hắn chỉ có thể đến nơi ấy để tìm hiểu chân tướng sự việc.

“Reng…Reng”

Sau khi lái xe ra khỏi bệnh viện Đông Hải thì điện thoại của Bùi Đông Lai rung lên.

Một tay Bùi Đông Lai lái xe, một tay lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Quý Hồng thì liền nghe máy.

-    Cậu đến bệnh viện chưa? Uyển Nhi có sao không?

Điện thoại được chuyển, Quý Hồng liền mở miệng hỏi trước.

-    Chỉ bị sốt mà thôi, vài ngày nữa là khỏi.
Bùi Đông Lai nói.

Quý Hồng nghe vậy thì thở nhẹ:
-    Vậy là tốt rồi.

-    Lúc nãy cô nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tôi, là chuyện gì?

Bùi Đông Lai nhớ tới lúc nãy Quý Hồng gọi điện cho mình nói có chuyện quan trọng muốn nói.

-    Cậu đã xem qua hạng mục số 1 kia chưa?
Quý Hồng hỏi lại.

-    Xem rồi.

Bùi Đông Lai đã xem qua kế hoạch trong năm tiếp theo của tập đoàn Đông Hải, biết được hạng mục đầu tư số 1 chính là một trong những hạng mục quan trọng của tập đoàn Đông Hải trong năm nay, cũng chính là một trong những hạng mục có số tiền đầu tư lớn nhất trong cả nước, số tiền đầu tư hơn 50 tỷ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đã coi qua hạng mục này thì Quý Hồng liền nói vào vấn đề, đem những lời Ngô Sinh nói ra, thuật lại cho Bùi Đông Lai:
-    Những nhà đầu tư khác đã đầu tư vào hạng mục đó khoảng 20 tỷ, chỉ chờ tài chính chúng ta đổ vào thì hạng mục có thể bắt tay vào thực hiện, nhưng mà mấy hôm trước thì Phó chủ tịch ngân hàng Chu Kim đã nói rằng tài chính của tập đoàn chúng ta có vấn đề nên đã không cho tập đoàn chúng ta vay tiền. Còn Phó thị trưởng Phó Dong thì yêu cầu chúng ta trước 6h chiều hôm nay phải đảm bảo tài chính của chúng ta có đủ, nếu không thì sẽ đấu thầu lại hạng mục này.

Bùi Đông Lai nhíu mày, lấy chỉ số thông minh của hắn thì có thể đoán được chuyện này có liên quan đến việc Diệp gia khai đao với tập đoàn Đông Hải cách đây vài ngày.

-    Chu Kim là người của Diệp Thạch, mà Phó Dong thì trước đây đã có mâu thuẫn với cậu, muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, lại bổ sung nói:
-    Hiện giờ tập đoàn của chúng ta đã đầu tư không ít hạng mục, số vốn còn có thể điều động trong tay không đến 5 tỷ cho nên không thể là nhà đầu tư chính được. Ngoài ra, bởi vì chuyện của Chu Kim mà những ngân hàng khác đã không cho chúng ta vay tiền. Đây cũng là nói, nếu chúng ta muốn làm hạng mục kia thì chỉ có 2 biện pháp. Thứ nhất là cậu ra mặt tìm Chu Kim nói chuyện, để cho hắn trước 6h chiều này phải cho chúng ta vay tiền. Chỉ cần tài chính chúng ta đảm bảo thì Phó Dong sẽ không làm khó dễ chúng ta. Thứ hai là cậu trực tiếp tìm Phó Dong, mượn sự việc xảy ra ở Giang Lăng để uy hiếp hắn. Cá nhân tôi cho rằng nên dùng cách thứ nhất bởi vì cho dù cậu có uy hiếp Phó Dong giao hạng mục kia cho chúng ta thì nếu như chúng ta không có tài chính thì hạng mục cũng khó có thể hoàn thành.

-    Tiểu Vũ ở trường học xảy ra chút chuyện, tôi xử lý chuyện này đã.
Bùi Đông Lai nghe vậy, trầm ngâm một lát, nói:
-    Chiều này, cô cùng tôi đến tìm Chu Kim.

-    Được.

Quý Hồng nghe nói Bùi Đông Lai muốn đi xử lý chuyện của Đông Phương Lãnh Vũ thì cảm thấy một trận không nói gì, theo sau dở khóc dở cười gật gật đầu, lại hỏi::
-    Có cần gọi trước cho Chu Kim không?

-    Không cần.

Bùi Đông Lai lắc đầu từ chối đề nghị của Quý Hồng.

Lúc này, trong văn phòng tổng bộ Ngân Hàng Đông Hải, thân là phó chủ nhiệm kim phó hành trưởng của ngân hàng Remin thì Chu Kim đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một điếu thuốc lá, chau mày, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Cách đó không xa thì trên ghế salon có một tên thanh niên mang giày Tây.

Thanh niên này tên là Chu Khiếu là con lớn của Chu Kim, cũng là nhân viên công tác trong ngành có quyền lực, cấp bậc Xử trưởng.

Bởi vì từng làm việc chung với Diệp Tranh Vanh, thêm nữa Chu Kim lại là dòng chính của Diệp Thạch cho nên Chu Khiếu cũng là thành viên của Hồng Kinh hội, có danh khí không nhỏ ở kinh thành.

-    Cha, dựa vào tin tức mới nhất thì mặt trên có thể sẽ bắt giam Diệp Tranh Vanh.
Chu Khiếu liền đem tin tức mình mới lấy được nói cho Chu Kim.

-    Con xác định sao?

Nghe được lời nói của con mình thì sắc mặt Chu Kim không khỏi biến đổi.

-    Xác định.

Vẻ mặt của Chu Khiếu cũng tỏ ra ngưng trọng:
-    Bởi vì có đầy đủ chứng minh Diệp Tranh Vanh có liên quan tới vụ án ở Giang Lăng, thêm nữa vụ án ở Giang Lăng này có ảnh hưởng quá lớn, còn liên lụy đến thế lực ngoại cảnh, nếu như Tiêu gia lão gia tử không ra mặt thì Diệp Tranh Vanh có thể mất đi cơ hội gánh vác ngôi báu của Diệp gia nhưng mà hắn vẫn có thể giữ được chức quan cùng thành danh của hắn cũng không có vấn đề gì. Hiện giờ Tiêu gia lão gia tử ra mặt tạo áp lực, ngay cả người của Diệp gia cũng không có ai dám ra mặt bảo vệ Diệp Tranh Vanh.

“Bá”

Không trả lời, sắc mặt Chu Kim tỏ ra khó coi.

-    Cha, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Chu Khiếu thấy Chu Kim không lên tiếng thì mở miệng hỏi, sở dĩ hôm nay hắn từ Yên Kinh trở về Đông Hải cũng chính là vì chuyện này.

Làm sao bây giờ?

Chu Kim trầm mặc mà hút thuốc.

Đúng lúc Diệp gia khai đao với Bùi Đông Lai và tập đoàn Đông Hải thì Chu Kim vì muốn để Diệp Thạch coi trọng mình, vì muốn kiên cố địa vị của mình trong Diệp gia thì hắn liền tỏ ra khôn ngôn, nói rằng tập đoàn Đông Hải có vấn đề nên khi hạng mục số 1 của tập đoàn Đông Hải sắp thực hiện thì hắn liền từ chối, không cho tập đoàn Đông Hải vay tiền. Ngoài ra, hắn còn âm thầm gọi điện tạo áp lực đến những ngân hàng khác, không cho phép ngân hàng nào cho tập đoàn Đông Hải vay. Hắn muốn làm điều này để đả kích Bùi Đông Lai.

Cách nghĩ của Chu Kim là lấy năng lực của Diệp gia thig tiêu diệt Bùi Đông Lai cùng tập đoàn Đông Hải cũng không phải là việc gì quá khó khăn, hắn chỉ làm cho Bùi Đông Lai cùng tập đoàn Đông Hải gặp bi kịch nhanh hơn một chút mà thôi.

Làm cho hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là Bùi Đông Lai nhịn đau cắt thịt, đem toàn bộ những tài sản có liên quan đến hắc đạo liền vứt đá ra khỏi tập đoàn Đông Hải, ngăn cản được trận đả kích thứ nhất của Diệp gia.

Mà đối mặt với Diệp Tranh Vanh xuôi Nam thực hiện trả thù lần thứ 2 thì Bùi Đông Lai chẳng những không có bi kịch. Tương phản, lấy phương thức không thể tưởng tượng nổi, đá Diệp Tranh Vanh một cước bay vào địa ngục, hơn nữa còn làm cho Diệp gia không dám trả thù. 

Dưới tình hình như thế Chu gia của hắn chỉ có một lựa chọn, hoặc là đứng về phía Bùi Đông Lai, hoặc là đứng về phía Diệp gia.

Đây là một quyết định khó khăn cũng như nguy hiểm, có thể nói là không thể lấy lòng 2 bên, vô luận là hắn lựa chọn bên nào cũng rất có thể đem Chu gia đẩy mạnh chỗ vạn kiếp bất phục.

-    Bùi Đông Lai nếu dám xuống tay với Diệp Tranh Vanh, thì hơn phân nửa là dám trả thù chúng ta.

Không riêng gì Chu Kim hiểu được điểm này mà Chu Khiếu cũng nhìn ra được điểm này, nhịn không được mà nói:
-    Nếu như không muốn hắn trả thù thì lựa chọn duy nhất là phê chuẩn, để cho tập đoàn Đông Hải vay khoản tiền này, biến thành đồng minh của Bùi Đông Lai nhưng mà nếu làm diều này sẽ lại đắc tội với Diệp gia.

-    Diệp Thiên cùng Diệp Tranh Vanh là 2 nhân vật đời thứ tư mà lão nhân của Diệp gia coi trọng nhất, nhưng mà nếu gãy ở trong tay Bùi Đông Lai, nếu nhưng trong lúc quan trọng này, chúng ta lâm trận bỏ chạy, phản bội lại Diệp gia, đi về phía Bùi Đông Lai thì rất có thể Diệp gia sẽ khai đao với chúng tai, vừa muốn phát tiết lửa giận vừa muốn giết gà dọa khỉ.

“Reng..Reng”

Chu Khiếu vừa nói xong thì điện thoại của Chu Kim lại vang lên.

Chu Kim nhìn về phía điện thoại, thấy người gọi đến là Khang Kiếm, hiệu trưởng của trường trung học Thánh Quang thì hắn liền nhấn nút không nghe máy.

“Ting ….Ting…”

Khoảng 30s sau thì điện thoại lại vang lên.

Lúc này đây thì là tin nhắn.

Chu Kim có chút không kiên nhẫn mà cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn, rõ ràng thấy được nội dung của tin nhắn là: Chu Kiến ở trường học đánh nhau, bị đánh gãy 4 cái răng, trong não xảy ra chấn động, nếu ngài có thời gian thì hãy đến trường học một chuyến.

Hả?

Thấy được nội dung của tin nhắn này thì Chu Kim liền sửng sốt, sau đó liền nổi giận, trực tiếp gọi điện thoại, lạnh giọng nói:
-    Hiện tại con ta thế nào rồi?

-    Chào Chu chủ tịch, trước hết chúng tôi đã đưa Chu Kiến đến phòng y hiện, dựa theo lời của bác sĩ thì không có nguy hiểm cả, điều trị một lát sẽ khỏi ngay.
Dường như đã nhận ra sự tức giận của Chu Kim cho nên Khang Kiếm có chút khẩn trương, thế cho nên hắn chỉ nói việc Chu Kiến bị thương, quên nói Chu Kiến là bị Đông Phương Lãnh Vũ đánh cho bị thương.

-    Trường học là nơi không tập không phải là nơi đánh nhau. Đối với loại cặn bã làm cho con ta bị thương thì nên đưa hắn vào ngục giam chứ không phải ngồi học ở trong trường.

Sau đó, không đợi Khang Kiếm nói rõ mọi chuyện thì Chu Kim dùng một giọng điệu không thể nghi ngờ:
-    Hiện tại ta không có thời gian, ông hẳn là hiểu nên làm như thế nào rồi chứ?

Giờ phút này.

Hắn đã đem bản thân mình thành quan tòa nhưng không biết rằng đã tự chui đầu vào rọ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.