Khi ra ngoài cửa, Thu Hoàn cười nhạt cảnh cáo: “Tiêu Diệp Nham, ở Nam Dương, ai động vào được và ai không động vào được, chắc tự cậu cũng nắm rõ rồi nhỉ.”
“Ý anh là... Lê Tiếu?” Hắn dừng bước, liếc Thu Hoàn.
Xem ra, hắn đã đánh giá thấp địa vị của Lê Tiếu trong lòng Thương Thiếu Diễn. Thậm chí cả cậu ấm Thu thị cũng đứng ra bảo vệ cô.
Thu Hoàn nghe Tiêu Diệp Nham gọi tên Lê Tiếu thì cười ngả ngớn, vỗ lên vai hắn: “Lần sau gặp cô ấy, nếu như cậu chịu gọi một tiếng Bàn Thờ Tiểu Lê, nói không chừng con đường làm quan' sẽ càng thuận lợi hơn.”
Lời này và câu Tiêu Diệp Nham châm chọc anh ta khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ lạ.
Ban công vườn sau hành lang, Lê Tiếu theo Thương Úc bước lên bậc thềm, còn chưa đứng vững, cánh tay đã bị anh kéo mạnh, bất chợt va vào lồng ngực anh.
Sau đó là một nụ hôn sâu dài và mãnh liệt.
Một tay anh ghì gáy cô, tay kia ôm chặt vòng eo thon của cô, có bao nhiêu sức mạnh, anh hôn mạnh bấy nhiêu.
Gió đêm thổi qua ban công, tóc rơi loạn giữa đôi môi hai người.
Cho đến khi môi Lê Tiếu cảm thấy tê tê, Thương Úc mới chậm rãi buông cô ra, giọng vừa thấp vừa không vui hỏi: “Trò chuyện vui lắm sao?”
Vào lúc này, đáng lý ra cô phải đón Lê Quân về thẳng nhà họ Lê.
Không ngờ trong phòng nghỉ ở 108 Duyệt Phạm, anh lại thấy cảnh cô ở chung với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467633/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.